Khối mỡ công nợ và GDP giảm
béo
Mô hình
phát triển kinh tế với sự tăng trưởng GDP cũng chẳng khác nào việc tăng thể trọng
là nhiệm vụ trọng tâm của sức khỏe vậy. Việc Chính phủ dùng chính sách lấy bội
chi tài chính để kéo kinh tế tăng trưởng cũng chẳng khác nào dùng chất kích
thích để tăng cường thể trọng vậy. Và tiền tệ công nợ chính là phần chất béo
phát triển thêm.
Một người
mà trông cứ ngày thêm phì nộn thì liệu anh ta có thật sự khỏe mạnh không?
Mô thình
tăng trưởng kinh tế của một quốc gia không nằm ngoài hai dạng thức sau: một là
do của cải chân chính có được từ sự tích lũy, sau đó những nguồn vốn vàng bạc
thật này được dùng vào đầu tư, từ đó lại tạo nên của cải thực tại nhiều hơn trước,
kinh tế xã hội cũng nhờ đó mà tiến bộ, điều mà sự tăng trưởng kinh tế theo mô
hình này manh lại chính là sự phát triển của phần cơ thịt của nền kinh tế, sự cứng
cáp khỏe mạnh của gân cốt nền kinh tế, sự cân bằng trong phân bố dinh dưỡng của
nền kinh tế. Tuy hiệu quả trước mắt là chậm chạp, nhưng chất lượng tăng trưởng
cao, ít gây ra tác dụng phụ.
Một mô hình
khác chính là dùng các khoản vay nợ để kích hoạt sự tăng trưởng của nền kinh tế
khiến quốc gia, doanh nghiệp và cá nhân phải gánh chịu những khoản nợ khổng lồ.
Sau khi được tiền tệ hóa qua hệ thống ngân hàng, những khoản nợ này lại tăng
lên với những con số khổng lồ và gây ra cho người ta cảm giác rằng của cải đang
tăng lên như thể quả bong bóng được bơm căng vậy. Vì vậy, tiền tệ đương nhiên sẽ
trở nên mất giá dẫn đến sự cách biệt nghiêm trọng trong phân hóa giàu nghèo mà
hậu quả của nó là lượng mỡ dư thừa của nền kinh tế đang càng ngày càng tăng
lên. Việc phát triển kinh tế theo mô hình dùng nợ để kích thích chẳng khác nào
người ta dùng thuốc kích thích tăng trưởng tiêm vào cơ thể nhằm trở nên béo tốt
một cách cấp tốc, tuy hiệu quả là rõ rệt chỉ sau một thời gian ngắn, song tác dụng
phụ tiềm ẩn của những thứ hooc-môn tăng trưởng cấp kỳ ấy cuối cùng rồi cũng sẽ
dẫn đến đủ loại biến chứng bộc phát. Và đến khi đó, các loại thuốc mà cơ thể nền
kinh tế nhất định phải cần dùng đến ngày càng nhiều, để rồi cứ thế đầu độc hệ
thống nội tiết của cơ thể nền kinh tế, gây ra sự nổi loạn triệt để của môi trường
sinh thái bên trong cơ thể, cuối cùng là vô phương cứu chữa.
Căn bệnh đầu
tiên mà công nợ sinh ra chính là chứng cao huyết áp trong nền kinh tế - nạn lạm
phát tiền tệ, đặc biệt là lạm phát tài sản. Ở một phương diện khác, chứng bệnh
này lại dẫn đến tình trạng dư thừa trong sản xuất, tạo ra sự xáo trộn về cấu
trúc của nền kinh tế, gây lãng phí lớn cho nguồn vốn thị trường, tạo ra cuộc
chiến giá cả khốc liệt trong sản xuất cũng như nạn lạm phát hàng hóa tiêu dùng.
Gia đình được xem là tế bào chính của cơ thể nền kinh tế, vậy nhưng, tế bào này
đang bị đe dọa không chỉ bởi nạn lạm phát tiền tệ mà còn bởi tình trạng giãn thợ
đang tăng lên hàng ngày. Những điều này đã làm suy giảm sức tiêu thụ trong dân
chúng và khiến cho cơ thể nền kinh tế thiếu đi sức sống.
Một chứng bệnh
khác do khối mỡ công nợ tạo nên chính là lượng mỡ cao trong máu của nền kinh tế.
Ngay sau
khi các khoản công nợ được tiền tệ hóa, tiền tệ sẽ không còn khan hiếm, mà xuất
hiện tràn lan khắp mọi ngóc ngách của xã hội. Tiền càng ngày càng nhiều nhưng
cơ hội đầu tư thì lại ngày càng ít đi. Dưới chế độ bản vị vàng, đặc trưng chủ yếu
của thị trường cổ phiếu là cơ cấu tài chính của công ty lên sàn khá vững chắc, tình
trạng công nợ không có nguy cơ, nguồn vốn dồi dào, mức lợi nhuận tăng trưởng ổn
định, cổ tức của cổ phiếu tăng đều theo hàng năm, thị trường cổ phiếu tuy có mạo
hiểm, nhưng lại là một thị trường thực sự đáng để đầu tư. Mà các thị trường cổ
phiếu chủ yếu của thế giới ngày nay lại ngập trong các khoản tiền nợ và bị đánh
giá quá với giá trị thực của nó, các nhà đầu tư khó mà trông chờ vào lợi nhuận
cổ tức cho dù vẫn luôn nuôi hi vọng tăng giá của cổ phiếu. Thị trường chứng
khoán ngày càng mất đi tính đầu tư mà dần biến thành một sòng bạc với đầy rẫy
những điểm khác thường. Tình trạng bất động sản cũng giống hệt như vậy.
Bản thân
các khoản nợ đã khiến cho mạch máu kinh tế trở nên dễ vỡ hơn, việc tăng lượng
phát hành tiền nợ sẽ khiến cho huyết dịch kinh tế sánh đặc lại, lượng lớn vốn lắng
đọng trên thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản sẽ khiến huyết quản
kinh tế càng thêm tắc nghẽn, triệu chứng cao huyết áp của nền kinh tế sẽ không
thể tránh khỏi.
Trạng thái
cao huyết áp trong nền kinh tế sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho trái tim kinh tế
- thứ được coi là môi trường và tài nguyên mà nhân dân dùng để sáng tạo ra của
cải.
Gánh nặng
công nợ sẽ gây nên tình trạng bội chi nghiêm trọng, môi trường sinh thái bị ô
nhiễm, tài nguyên cạn kiệt, hệ sinh thái mất cân đối, khí hậu biến đổi, thiên
tai liên miên… Chính những điều này đã dẫn đến tình trạng chồng chất trong công
nợ của dân chúng. Sự phân hóa giàu nghèo, dao động kinh tế, mâu thuẫn xã hội,
tham ô hủ bại là những mối hiểm họa đối với một xã hội lành mạnh.
Trong khi tất
cả những căn bệnh như lượng mỡ cao trong máu, cao huyết áp – những chứng bệnh
do chất mỡ tiền tệ công nợ gây ra – cùng phát tác và tồn tại thì hệ thống nội
tiết tự nhiên của cả cơ thể kinh tế sẽ rơi vào trạng thái rối loạn, khả năng hấp
thụ dinh dưỡng kém, các cơ quan nội tạng tổn thương nghiêm trọng, quá trình đổi
mới trong cơ thể không thể vận hành bình thường, hệ thống miễn dịch mất đi sức
đề kháng. Nếu chọn biện pháp đau gì trị nấy thì việc này sẽ gây ra hiện tượng
nhờn thuốc, từ đó mà càng làm suy thoái trầm trọng hệ thống nội tiết của cơ thể
nền kinh tế.
Ngay sau
khi đã nhận thức rõ bản chất và sự nguy hại của tiền tệ công nợ thì chúng ta cần
phải thực hiện việc điều chỉnh tương ứng đối với chiến lược phát triển kinh tế.
Nghĩa là từ mô hình cũ lấy tăng trưởng GDP làm kim chỉ nam, lấy tiền tệ công nợ
làm cơ sở, lấy bội chi tài chính làm tăng trưởng, chúng ta cần phải chuyển biến
sang mô hình phát triển mới lấy xã hội và sự phát triển hài hòa làm trung tâm,
dùng tiền tệ thật làm thước đo, dùng tích lũy để thúc đẩy phát triển.
Chúng ta
cũng phải từng bước xây dựng một hệ thống thước đo tiền tệ ổn định dùng vàng và
bạc làm điểm tựa, từng bước loại trừ công nợ ra khỏi dòng lưu thông tiền tệ,
nâng cao tỉ lệ dự trữ vàng trong ngân hàng và xem đó là phương pháp quan trọng
trong việc kiểm soát và điều hành tài chính khiến cho tỉ suất lợi nhuận của
ngành tài chính ngang bằng với tỉ suất lợi nhuận bình quân của các ngành công
nghiệp khác trong xã hội. Chỉ khi nào trị tận gốc hai căn bệnh dai dẳng là tiền
tệ công nợ và chế độ dự trữ vàng cục bộ này, Chính phủ mới có thể đảm bảo được
sự công bằng và hài hòa trong xã hội.
Việc loại bỏ
tiền nợ ra khỏi hệ thống lưu thông tiền tệ phải là một quá trình lâu dài, gian
khổ, giống như quá trình giảm béo vậy. Cắt giảm lượng thức ăn, điều chỉnh cơ cấu
bữa ăn, tăng cường lượng vận động thể dục… tất cả những việc này thực sự khó
khăn hơn nhiều so với chuyện trốn mình trong chiếc chăn ấm áp của tiền nợ tăng
sinh. Việc siết chặt lưu thông tiền tệ cũng giống như rèn luyện ý chí và sức chịu
đựng của con người, giống như khi chúng ta đi bơi vào sáng sớm mùa đông vậy.
Sau những gian khổ ban đầu, tính linh hoạt của nền kinh tế tăng cường rõ rệt, hệ
thống đề kháng lại với các loại xung đột khủng hoảng kinh tế sẽ càng thêm hoàn
thiện, áp lực môi trường sinh thái sẽ giảm nhẹ, sự phân phối tài nguyên trên thị
trường cũng sẽ hợp lý hơn. Dĩ nhiên, các chứng bệnh trong cơ thể nền kinh tế sẽ
thuyên giảm, hệ thống nội tiết tự nhiên trong cơ thể nền kinh tế sẽ từng bước
khôi phục chức năng khiến cho cả xã hội trở nên hài hòa và khỏe mạnh.
Khi Trung
Quốc mở cửa hoàn toàn lĩnh vực tài chính, cần phải nhận thức rõ ưu thế và điểm
yếu của chế độ tài chính phương Tây đồng thời phải tỏ ra cởi mở, phải có dũng
khí và mưu trí nhằm sáng tạo ra cái mới một cách hiệu quả.
Thông thường,
những quốc gia quật khởi trong lịch sử đều có những cống hiến mang tính khai
sáng đối với sự phát triển của xã hội loài người. Trung Quốc đang ở trên
"bước ngoặt chiến lược" đặc biệt này.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 10.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét