Chiến tranh tiền tệ không
tuyên mà chiến
Chúng tôi giống như bầy sói đứng trên sườn núi
cao trông xuống bầy nai tơ gần đó. Nếu so sánh nền kinh tế Thái Lan với dáng dấp
của một con hổ của châu Á, thì chẳng bằng so với một con thú săn đã bị thương.
Chúng tôi chọn con thú đã bị thương, là để bảo vệ cho cả bầy nai được an toàn
và mạnh khỏe.
TẠP CHÍ TIMES, năm 1977
Như mọi người
đều biết, kẻ nào lũng đoạn được nguồn cung ứng của một loại hàng hóa nào đó thì
người đó có thể kiếm được lợi nhuận siêu cấp. Mà tiền tệ là một loại hàng hóa cần
thiết cho mọi người, kẻ nào lũng đoạn được việc phát hành tiền tệ của một quốc
gia người đó có thể kiếm được khoản lợi nhuận không giới hạn. Đây chính là
nguyên nhân tại sao trong suốt mấy trăm năm nay, các nhà Ngân hàng quốc tế phải
vắt cạn tâm lực, tìm trăm phương ngàn kế, không từ bất cứ thủ đoạn nào để lũng
đoạn bằng được quyền phát hành tiền tệ của một quốc gia. Hơn thế nữa, họ còn muốn
lũng đoạn quyền phát hành tiền tệ của toàn bộ thế giới.
Để đạt được
mục tiêu này, vào đầu thập niên của thế kỷ 20, các nhà tài phiệt Ngân hàng quốc
tế đã phát động hàng loạt cuộc chiến tranh tiền tệ nhằm cũng cố lòng tin vào đồng
đô-la Mỹ, chia cắt nền kinh tế của các quốc gia đang phát triển, đồng thời đánh
bại những đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, hướng tới việc xây dựng nền tảng vững
chắc cho một “Chính thủ thế giới”, “tiền tệ thế giới” và “thu thuế thế giới” dưới
sự kiểm soát của trục London – phố Wall.
Mục đích
chiến lược của các cuộc chiến này chính là làm thế nào để nền kinh tế thế giới
phải được “giải thể một cách có kiểm soát.”
Xin hãy lưu
ý rằng, các nhà tài phiệt Ngân hàng quốc tế là một “tập đoàn lợi ích đặc thù
siêu cấp.” Họ không trung thành với bất cứ quốc gia và Chính phủ nào mà trái lại
còn là lực lượng khống chế quốc gia và Chính phủ. Trong những giai đoạn lịch sử
nhất định, họ đã lợi dụng sức mạnh của cả đồng đô-la lẫn nước Mỹ, nhưng một khi
đã chuẩn bị chu đáo, họ có thể tấn công đồng đô-la Mỹ bất cứ lúc nào khi nào họ
muốn và trở thành một trong những tác nhân gây ra cuộc khủng hoảng kính tế siêu
cấp năm 1929 trên phạm vi thế giới. Họ muốn tận dụng tầm ảnh hưởng của cuộc khủng
hoảng nghiêm trọng này để sai khiến và uy hiếp Chính phủ các nước từ bỏ chủ quyền
thi hành chính sách tiền tệ khu vực.
Việc tấn
công hệ thống tài chính Trung Quốc được xác định là nhiệm vụ nặng nề trong số
các nhiệm vụ của họ. Đó chắc chắn không còn là vấn đề sẽ xả ra hay không, mà là
vấn đề khi nào và bằng cách nào.
Chiến thuật
mà họ lựa chọn để tấn công hệ thống tài chính Trung Quốc có thể giống với chiến
thuật sử dụng trong cuộc tấn công Nhật Bản. Trước tiên, hộ sẽ tạo nên hiện tượng
bong bóng siêu cấp trong nền kinh tế Trung Quốc. Với sự “hỗ trợ” của họ, nền
kinh tế Trung Quốc sẽ có thời kỳ phồn vinh cực thịnh trong mấy năm, giống như ở
Nhật Bản thời kỳ 1985 đến năm 1990. Sau đó, họ sẽ ra tay triệt hạ, thực hiện
đòn tấn công tài chính, phá hủy niềm tin của thế giới đối với nền kinh tế Trung
Quốc, khiến cho nguồn vốn quốc tế và quốc nội bị đe dọa phải di chuyển tứ tán. Cuối
cùng, họ thu mua tài sản chính yếu của Trung Quốc với giá siêu rẻ, đồng thời tiến
hành “giải thể triệt để” nền kinh tế Trung Quốc, hoàn thành bước khó khăn nhất
trong quá trình thống nhất thế giới.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 8.
Đọc tiếp:
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 2
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 3
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 4
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 5
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 6
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 7
- Chiến tranh tiền tệ không tuyên mà chiến - phần 8 - hết
Nhận xét
Đăng nhận xét