Hệ thống dự trữ cục bộ -
nơi khởi nguồn của nạn lạm phát tiền tệ
Ngân hàng (hiện đại) vốn dĩ là không công bằng
và chứa đựng nhiều tội ác. Các nhà tại phiệt ngân hàng có cả Trái Đất. Họ tước
đoạt tất cả mọi thứ của con người, chỉ để lại cho họ quyền tích lũy và lưu giữ
tiền tệ. Nhưng, nếu như quyền tích lũy và lưu giữ tiền tệ lại bị tước đoạt nốt
thì mọi vận may của sự giàu có đều sẽ không tồn tại. Nếu không có những quyền
này, thế giới hạnh phúc và tốt đẹp hơn. Nhưng nếu vẫn cam tâm tiếp tục làm nô lệ
cho các nhà ngân hàng và chấp nhận chi trả những khoản phí cho sự nô dịch của họ
thì các bạn cứ việc tích lũy và lưu giữ tiền bạc.
J. Stamp (Người giàu thứ hai nước Anh)
Ban đầu,
nhà ngân hàng chỉ thuần túy cung cấp dịch vụ lưu giữ vàng bạc của người gửi. Khi
đem vàng bạc giao cho ngân hàng, người gửi được phát một biên lai chuẩn được gọi
là "tín phiếu ngân hàng". Những tờ tín phiếu này dần dần trở thành
công cụ giao dịch trong xã hội và được gọi là tiền tệ.
Theo đó, người
gửi có thể đem "tín phiếu ngân hàng" đổi thành vàng bất cứ lúc nào. Nguồn
thu nhập chủ yếu của ngân hàng chính là "phí ủy thác quản lý" do người
gửi chi trả.
Dần dần,
các nhà ngân hàng "thông minh" nhận ra một điều rằng, thông thường có
rất ít người gửi vàng yêu cầu đem "chứng chỉ ngân hàng" đổi thành
vàng, và khi nhìn thấy vàng nằm bất động trong kho như vậy, nhà ngân hàng không
khỏi cảm thấy ngứa ngáy, và câu hỏi khiến họ băn khoăn là làm thế nào để
"đánh thức" nguồn vốn đang ngủ yên này?
Thêm vào
đó, trong xã hội luôn có một số người cần sử dụng tiền, vậy là các nhà ngân
hàng bèn mở dịch vụ cho vay, người vay chỉ cần trả lãi suất cho ngân hàng đúng
hạn. Khi người vay tiền đến ngân hàng, các nhà ngân hàng đã dùng nhiều biện
pháp như phát hành thêm hóa đơn hay "tín phiếu ngân hàng" để kiếm lời.
Chỉ cần không phát hành thêm quá nhiều "tín phiếu ngân hàng", ngân
hàng sẽ không tạo ra sự hoài nghi của người gửi. Kinh nghiệm của các nhà ngân
hàng đã cho thấy rằng, nếu số "chứng chỉ ngân hàng" được phát hành
thêm gấp 10 lần thì ngân hàng sẽ an toàn. Do mức lãi suất từ việc cho vay này
được coi như thứ tiền của bất ngờ không dưng mà có, càng nhiều càng tốt nên các
nhà ngân hàng bắt đầu hiện diện khắp nơi để lôi kéo khách hàng đến gửi tiền cho
họ, và để thu hút người gửi, thay vì thu lệ phí gửi vàng như trước đây, họ bắt
đầu chi trả lãi suất cho người gửi.
Khi thực hiện
dịch vụ cho vay, trên thực tế, các nhà ngân hàng đã cung cấp cho các khách hàng
trước đây của họ hai loại sản phẩm khác nhau hoàn toàn: loại thứ nhất là dịch vụ
"lưu gửi tiền vàng" thuần túy, loại thứ hai là "đầu tư tiết kiệm".
Sự khác biệt về bản chất của hai loại dịch vụ này nằm ở quyền sở hữu tiền vàng.
Trong tình huống thứ nhất, khách hàng có quyền sở hữu tuyệt đối đối với lượng
tiền vàng đang lưu gửi, nhà ngân hàng đảm bảo với khách hàng rằng họ có thể cầm
biên lai đến để rút tiền ra bất cứ lúc nào họ muốn. Còn trường hợp thứ hai,
khách hàng tạm thời mất quyền sở hữu đối với lượng vàng đã gửi vào tiết kiệm,
và nhà ngân hàng sử dụng khoản tiền này để quay vòng cho vay. Ngay sau khi ngân
hàng thu hồi khoản đầu tư từ nguồn vàng này, khách hàng lưu gửi mới có thể khôi
phục lại quyền sở hữu vốn có của mình.
Trong loại
hình dịch vụ thứ nhất, "tín phiếu ngân hàng" tương ứng là dự trữ toàn
ngạch; còn trong loại hình dịch vụ thứ hai, "tín phiếu ngân hàng"
tương ứng "giấy nợ + sự hứa hẹn". Các tín phiếu ngân hàng này được
phát hành với số lượng nhiều hơn lượng vàng thực tế của ngân hàng và đó được
coi là một hình thức dự trữ cục bộ. Ngay từ khi phát hành ra, loại tín phiếu
ngân hàng theo kiểu "giấy nợ và sự hứa hẹn" như thế này luôn ẩn chứa
nguy cơ rủi ro, đồng thời dễ gây ra nạn lạm phát tiền tệ. Đặc tính này đã cho
thấy một điều rằng, tín phiếu ngân hàng này hoàn toàn không phù hợp với vai trò
giao dịch hàng hóa và dịch vụ trong xã hội, đồng thời không thể hiện được chức
năng thước đo cơ bản của hoạt động kinh tế.
Một tính chất
đặc trưng của hệ thống dự trữ vàng cục bộ chính là sự mơ hồ về giới hạn của hai
loại sản phẩm và dịch vụ ngân hàng. Các nhà ngân hàng đã tiến hành "tiêu
chuẩn hóa" trong việc thiết kế tín phiếu ngân hàng, khiến cho người bình
thường rất khó phân biệt được sự khác biệt về bản chất của hai loại chứng chỉ
ngân hàng này. Vì vậy, hàng trăm năm nay, các ngân hàng Anglo Saxons đã bị liên
đới trong nhiều vụ kiện tụng. Trong khi khách hàng phẫn nộ phản đối các nhà
ngân hàng tự ý đem vàng bạc của họ cho vay lãi thì các nhà ngân hàng lại tuyên
bố rằng, họ có quyền sử dụng số tiền của khách hàng mà không cần phải giải
thích cho khách hàng biết mục đích sử dụng, miễn sao khi rút tiền, khách hàng
không phải than phiền gì. Một trong những vụ án nổi tiếng nhất chính là vụ
Foley kiện Ngân hàng Hill mà phán quyết của quan toàn được thể hiện như sau:
"Khi
được gửi vào ngân hàng thì tiền không còn thuộc về khách hàng nữa; lúc này, tiền
đã thuộc về ngân hàng. Ngân hàng có nghĩa vụ hoàn trả lại tiền cho khách hàng
khi có yêu cầu. Và như vậy, ngân hàng có toàn quyền sử dụng số tiền đó mà không
có nghĩa vụ phải trả lời khách hàng về việc số tiền này có nguy cơ gì không, có
bị dùng vào việc đầu cơ gây hại hay không. Ngân hàng chỉ có nghĩa vụ bảo quản
nguyên vẹn số tiền của khách hàng theo sự ràng buộc của hợp đồng".
Theo pháp
luật, phán quyết này của quan toàn nước Anh được coi như một bước ngoặt quan trọng
trong lịch sử tiền tệ, theo đó, tiền bạc của khách hàng gửi vào ngân hàng không
còn được luật pháp bảo hộ. Điều này đã xâm phạm vào quyền tài sản của công dân
một cách nghiêm trọng. Sau việc này, ngân hàng Anglo Saxons hoàn toàn từ chối
thừa nhận tính hợp pháp của dịch vụ "ủy thác quản lý tiền gửi", và việc
dự trữ toàn ngạch đã mất đi tính hợp pháp, mọi khoản tiền gửi của dân chúng đều
có thể sử dụng vào việc đầu tư – một hình thức đầu tư mạo hiểm.
Trong chiến
dịch Waterloo năm 1815, vì nắm được kết cục bại trận sớm hơn 24 giờ so với cơ
quan tình báo Anh nên dòng họ Rothschild đã kiểm soát được thị trường công trái
Anh quốc, khống chế luôn quyền phát hành tiền tệ của đế quốc Anh. Sau đó không
lâu, gia tộc này lại tiếp tục khống chế việc phát hành tiền tệ của các quốc gia
khác như Pháp, Áo, Phổ, Ý để từ đó nắm giữ quyền định giá thị trường vàng thế
giới suốt gần 200 năm. Mạng lưới ngân hàng do Rothschild, Schiff, Warburg và
các nhà ngân hàng người Do Thái xây dựng tại các quốc gia trên thực tế đã tạo
nên hệ thống tiền tệ quốc tế và trung tâm thanh toán thế giới sớm nhất trong lịch
sử. Chỉ bằng cách gia nhập vào mạng lưới kết toán của họ thì các ngân hàng khác
mới có thể lưu hành ngân phiếu xuyên quốc gia. Từng bước một, các nhà tài phiệt
ngân hàng đã hình thành nên một cartel (tập đoàn lũng đoạn) trong lĩnh vực tài
chính ngân hàng. Các nguyên tắc do họ đặt ra đã trở thành "thông lệ quốc tế”
của ngành tài chính thế giới hiện nay.
Cartel là lực
lượng thúc đẩy quan trọng nhất của hệ thống dự trữ cục bộ, đồng thời cũng là
đơn vị được hưởng lợi nhiều nhất. Trong khi đạt đến một quy mô tương đối, lực
lượng này tất yếu phải ủng hộ, thậm chí là trực tiếp thiết lập nên những quy tắc
chính trị cũng như quy tắc luật pháp nhằm đảm bảo quyền lợi của mình.
Năm 1913, một
phiên bản của hệ thống dự trữ cục bộ đã được tạo dựng thành công tại Mỹ - Cục Dự
trữ Liên bang (FED). Như vậy, đồng tiền của hệ thống dự trữ toàn ngạch đã dần dần
bị "tiền xấu" (không được bảo đảm bằng vàng) chi phối và loại bỏ ra
khỏi cuộc cạnh tranh. Tiền giấy bạc và tiền giấy vàng do Chính phủ Mỹ phát hành
thời đó được xem là thứ may mắn còn tồn tại được của hệ thống dự trữ toàn ngạch
được Chính phủ đảm bảo bằng vàng bạc thật. Một ounce vàng bạc có giá trị tương
đương với số tiền giấy đối ứng. Cho dù một khoản nợ vốn có của hệ thống ngân
hàng có bị hoàn trả hết thì trên thị trường vẫn lưu thông đồng đô-la vàng bạc,
và kinh tế vẫn có thể phát triển bình thường giống như trước khi Cục Dự trữ
Liên bang Mỹ được thành lập vào năm 1913.
Từ năm 1913
đến nay, đồng đô-la xấu trên thị trường của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ đã dần dần
loại bỏ đồng đô-la tốt (được bảo đảm bằng vàng) của hệ thống dự trữ toàn ngạch.
Vì muốn tạo ra một chế độ dự trữ cục bộ nhằm lũng đoạn thế giới tài chính hiện
hành, đồng thời hất cẳng Chính phủ ra khỏi lĩnh vực phát hành tiền tệ, các nhà
Ngân hàng quốc tế đã huy động mọi kỹ năng có thể, để rồi cuối cùng đã loại bỏ
thành công đồng đô-la bạc vào thập niên 60 của thế kỷ 20, đồng thời cắt đứt được
mối liên hệ cuối cùng giữa vàng và đồng đô-la vào năm 1971. Từ đây, chế độ dự
trữ cục bộ đã hoàn thành sứ mệnh lũng đoạn của mình.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 9.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét