Tiền tệ: thước đo của nền
kinh tế thế giới
Tiền tệ là thước
đo cơ bản nhất, quan trọng nhất trong tất cả các lĩnh vực kinh tế, vai trò của
tiền tệ cũng giống như các đại lượng đo lường quan trọng nhất như kilogam, mét,
giây trong thế giới vật lý vậy. Mỗi một hệ thống tiền tệ đều dao động mãnh liệt
mỗi ngày, và giống như định nghĩa kilogam, mét, giây, hệ thống tiền tệ cũng chứa
đựng những sai lầm và vô lý.
Nếu có thước
đo trong tay mà độ dài ngắn ngày này chẳng giống ngày kia thì các công trình sư
phải làm thế nào để thi công một tòa cao ốc cao đến mấy chục tầng? Và cho dù là
xây dựng được đi nữa thì ai dám vào ở?
Nếu như
tiêu chuẩn thời gian tính bằng giây trong thi đấu thể thao cứ thay đổi xoành xoạch
một cách tùy tiện thì vận động viên làm sao có thể thực hiện việc so sánh thành
tích thi đấu ở những cuộc đấu khác nhau?
Nếu như quả
cân tiêu chuẩn của một thương gia vốn được mọi người tin dùng nhưng mỗi ngày lại
được chủ nhân của nó thay đổi một chút (khiến cân không còn ổn định và chính
xác nữa), thì còn ai dám làm ăn với ông ta?
Một trong
những vấn đề căn bản của kinh tế thế giới ngày nay chính là không có một tiêu
chuẩn đo lường tiền tệ ổn định và hợp lý, do đó Chính phủ không thể tính toán
chính xác quy mô của đời sống kinh tế, doanh nghiệp khó phán đoán chính xác
tính hợp lý trong đầu tư dài hạn, bất cứ sự quy hoạch dài hạn nào của người dân
đối với tài sản đều mất đi hệ tham chiếu an toàn. Vai trò của tiền tệ đối với nền
kinh tế dưới sự thao túng tùy tiện và võ đoán của các ngân hàng đã làm sai lệch
sự phân phối hợp lý của nguồn vốn thị trường một cách nghiêm trọng.
Khi tính
toán lợi nhuận của việc đầu tư cổ phiếu, công trái, bất động sản, sản xuất, mậu
dịch hàng hóa, hầu như mọi người chẳng thể nào hoạch toán chính xác lợi nhuận đầu
tư, bởi vì rất khó tính được mức độ co lại trong sức mua của tiền tệ.
Từ năm
1971, sau khi thoát ly hoàn toàn khỏi vàng, sức mua của đồng đô-la Mỹ đã giảm
xuống còn 94,4%, một đô-la Mỹ ngày nay chỉ đáng giá bằng 5,6 cent của thời kỳ đầu
những năm 70.
"Hộ một
vạn đồng" là tiêu chí giàu có trong thập niên 80 ở Trung Quốc, còn thập
niên 90, thuật ngữ này chỉ mức bình quân thu nhập thành thị, theo đó, giờ đây,
người nào có mức thu nhập gia đình hàng năm vào khoảng một vạn đồng thì đã có
thể được xếp vào loại "hộ nghèo".
Các nhà
kinh tế học chỉ "quan tâm" tới mức độ lạm phát của vật giá tiêu dùng,
nhưng hiện tượng lạm phát tiền tệ tư sản cao đến mức khiến người ta khiếp sợ
thì lại chẳng có ai chú ý. Chế độ tiền tệ như vậy là sự nghiêm trị tàn khóc đối
với người tích lũy, và điều này giải thích lý do tại sao cho dù thị trường cổ
phiếu và bất động sản hết sức nguy hiểm nhưng nếu không đầu tư, người ta sẽ
càng lâm vào cảnh nguy hiểm hơn.
Khi mua
nhà, người dân được ngân hàng cấp cho một tờ giấy được gọi là biên nhận nợ. Các
ngân hàng chẳng có nhiều tiền nhưng lại có thể tạo ra tiền, và tờ biên lai nợ lập
tức bị hệ thống ngân hàng "tiền tệ hóa" khiến cho lượng tiền tệ lưu
thông trên thị trường tăng lên chóng mặt, đẩy mức vật giá bình quân của toàn xã
hội lên cao, đặc biệt là trong lĩnh vực nhà đất. Cho nên, khi không có các khoản
vay bất động sản thì giá nhà không thể có mức cao như vậy, và mặc dù ngân hàng
tuyên bố rằng họ giúp người dân gánh vác chi phí nhà ở, nhưng kết quả thì hoàn
toàn ngược lại. Các khoản cho vay bất động sản của ngân hàng cũng chẳng khác gì
khoản thu nhập trong 30 năm tới của người dân bỗng dưng "bốc hơi" trong
chốc lát. Và như vậy, giá nhà cửa, thị trường cổ phiếu, thị trường tín dụng có
lý nào không tăng đột biến? Ngay sau khi mọi của cải tích lũy trong 30 năm tới
của người dân bốc hơi hết, giá bất động sản cũng trở nên cao chót vót tới mức
người có thu nhập bình thường không thể nào với tới được. Nhằm giúp người dân
có thể gánh vác được những khoản nợ và đối chọi với tình hình căng thẳng về giá
bất động sản, các nhà ngân hàng đã thí điểm "sự cách tân vĩ đại" của
"khoản nợ bất động sản suốt đời" tại Anh và Mỹ. Nước Anh đã đưa ra
khoản vay bất động sản đến 50 năm, còn ở bang California của Mỹ, người ta đang
thử nghiệm việc thế chấp tài sản kéo dài 45 năm. Và nếu như việc thí điểm này
thu được thành công thì các khoản tiền tệ vay mượn sẽ xuất hiện với quy mô lớn
hơn, thị trường bất động sản sẽ chào đón một "mùa xuân xán lạn" hơn,
trong khi những người vay nợ ngân hàng sẽ bị chói chặt suốt đời vào các khoản nợ
này, còn những người không mua nhà thì càng nghèo xơ xác. Vậy nếu như bữa tiệc
nợ 50 năm của dân vẫn không thể làm no bụng các nhà ngân hàng thì sao? Chỉ e rằng,
sẽ có ngày các hình thức "vay thế chấp vượt thời đại" theo kiểu
"nợ cha con trả", "nợ ông cháu trả" cũng sẽ được tạo ra.
Trong khi
khoản dự trữ ngoại hối 1 nghìn tỉ đô-la khiến người ta hân hoàn thì các nhà tài
phiệt ngân hàng lại cần phải phát hành thêm 8 nghìn tỉ nhân dân tệ để mua những
"biên lai nợ của nước Mỹ". Nếu đi vào lưu thông trong hệ thống ngân
hàng thì toàn bộ số tiền phát hành thêm này sẽ được phóng đại lên gấp 6 lần. Nói
chung là cần phải hoàn trả lãi suất công trái quốc gia, nhưng vấn đề là ai sẽ
hoàn trả? Câu trả lời là: người dân đóng thuế.
Khi giáo dục
và y tế cũng được tiến hành "công nghiệp hóa" và chốc lát biến thành
"tài sản độc chiếm" trong chế độ tài nguyên công của toàn xã hội thì
lợi nhuận của nó có lý nào không tăng vọt?
Trong khi
chứng cứ giao dịch giữa các công ty trở thành loại "giấy nợ", ngân
hàng sẽ thu mua những thứ "giấy nợ" này với một mức chiết khấu nhất định
để làm "tài sản" của ngân hàng, đồng thời "sáng tạo ra" tiền
tệ mới.
Trong khi
người dân dùng thẻ tín dụng để chi tiêu thì mỗi một tờ giấy có chữ ký phía sau
đều trở thành một tờ giấy nợ, mỗi tờ giấy nợ đều trở thành "tài sản"
của ngân hàng, mỗi khoản "tài sản" của ngân hàng đều trở thành tiền tệ
phát hành thêm, hay nói cách khác, mỗi lần quét thẻ là một lần người ta tạo ta
tiền tệ mới.
Nợ, nợ và nợ.
Đồng nhân dân tệ đang trượt sau xuống vực sâu của đồng tiền nợ.
Nhưng điều
khác với Mỹ là Trung Quốc chưa có thị trường công cụ tài chính phái sinh
"phát đại" như của Mỹ để có thể hấp thu những khoản tiền thêm này. Sự
tràn lan có tính lưu động này sẽ tập trung vào thị trường bất động sản và thị
trường tín dụng hay cổ phiếu, hầu như chẳng có thủ đoạn nào có thể không chế hiệu
quả nạn "lạm phát tiền tệ tư sản siêu cấp" trong những lĩnh vực này. Câu
chuyện thần thoại về thị trường cổ phiếu, sự nóng bỏng của bất động sản năm đó
của Nhật sẽ tái hiện ở Trung Quốc.
Các nhà tài
phiệt Ngân hàng quốc tế đang chờ đợi một vở kịch hay từ quả bóng siêu hạng của
nền kinh tế Đông Á khác. Khi nói rằng nền kính tế Trung Quốc khó làm nên trò trống
gì, chẳng phải là bà Thatcher đang muốn hù dọa hay sao? Mà kiến thức của những
người như bà về nền kinh tế bong bóng này có thể nói là rất sâu rộng. Trong khi
quả bong bóng tiền tệ nợ phình lên đến mức độ nhất định, các nhà kinh tế học nổi
tiếng quốc tế sẽ từ các xó xỉnh chui ra, những tin tức phản diện và lời cảnh
báo đối với nền kinh tế Trung Quốc sẽ trở thành các tiêu đề lớn xuất hiện dày đặt
trên phương tiện truyền thông chính của thế giới. Và lúc này, các sát thủ kinh
tế đã không còn nhẫn nại sẽ cùng nhau xông lên như bầy ác thú khiến cho các nhà
đầu tư trong nước và quốc tế hồn lạc phách xiêu.
Một khi chế
độ dự trữ vàng cục bộ và tiền vay nợ được giải phóng, sự phân hóa giàu nghèo
trên thế giới được xác định, trong xã hội sẽ xuất hiện những người chuyên đi
vay tiền ngân hàng mua sắm của cải để hưởng thụ "lợi ích" của lạm
phát lưu thông tiền tệ. Ngay sau khi chế độ dự trữ vàng cục bộ và tiền vay nợ
lũng đoạn được "thông lệ" của Ngân hàng quốc tế, trong khi những người
dân tích lũy mất đi các công cụ để bảo vệ tài sản của mình thì các ngân hàng lại
là những người gặt hái được nhiều lợi nhuận nhất.
Tiền nợ và
chế độ dự trữ vàng cục bộ sẽ tạo ra "n" sự mất giá của loại tiền tệ
"giấy nợ + sự hứa hẹn" này, với "thước đo" liên tục mất giá
như vậy, thì nền kinh tế làm sao có thể đủ sức phát triển ổn định và hài hòa được?
Trong thời
gian mà cụm từ "tiêu chuẩn hóa" luôn thường trực trên môi người đời
nhưng lại không có bất cứ chuẩn mực nào trong việc đo lường tiền tệ thì điều
này chẳng phải là ngớ ngẩn hay sao?
Trong khi bản
chất của chế độ dự trữ vàng cục bộ và tiền tệ nợ được chúng ta thấu hiểu thì sự
hoang đường của nó cũng sẽ lộ rõ.
Không có một thước đo tiền tệ ổn định thì không thể có được nền kinh tế phát triển cân bằng, không thể có được nguồn vốn thị trường được phân phối hợp lý, và đương nhiên sẽ tạo nên sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội, khiến cho của cải của xã hội dần rơi vào tay ngành tài chính, việc xã hội trở nên hài hòa chỉ có thể là điều huyễn hoặc mà thôi.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 10.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét