Câu lạc bộ Bilderberg
Nếu như những năm
đó công khai mọi điều cho công chúng biết thì chúng ta đã không thể hoạch định
kế hoạch phát triển cho thế giới. Mà hiện nay, thế giới ngày càng phức tạp, còn
chúng ta thì chuẩn bị tiến bước mạnh mẽ để trở thành Chính phủ thế giới. Bởi những
người nắm giữ chủ quyền siêu quốc gia đều là các tầng lớp ưu tú và ông chủ ngân
hàng thế giới nên điều tốt hơn là chúng ta nên tổ chức lấy quyền tự quyết quốc
gia trong thực tế hơn là cách làm cũ trong quá khứ như nhiều thế kỷ trước.
John Davion
Rockefeller – Năm 1991
Câu lạc bộ Bilderberg được lấy tên từ một khách sạn của Hà
Lan, do ông hoàng người Hà Lan, Bernhard sáng lập vào năm 1954. Câu lạc bộ
Bilderberg là “phiên bản quốc tế” của Hội đồng Quan hệ quốc tế, do các nhà tài
phiệt ngân hàng, chính trị gia, lãnh đạo doanh nghiệp, các nhà báo và các học
giả nổi tiếng tạo nên. Tất cả các thành viên này đều do Rothschild và
Rockefeller chọn ra. Trong đó rất nhiều người còn là thành viên của Hội đồng Quan hệ quốc tế Mỹ. Hiệp
hội Pilgrims Society, Hiệp hội bàn tròn và Ủy ban Ba bên. Câu lạc bộ Bilderberg
này hầu như đã kiểm soát toàn bộ hệ thống tổ chức của Hiệp hội châu Âu hiện có
trong liên minh châu Âu. Mục đích cuối cùng của họ chính là xây dựng một Chính
thủ thế giới.
Đặc điểm
hoạt động lớn nhất của tổ chức này chính là “bí mật”.
Cơ
quan đầu não của tổ chức này đặt tại Leiden thuộc miền Tây Hà Lan, có cả số điện
thoại nhưng lại không có mạng lười. Chỉ một số ít thám tử tự do như Tony
Gosling của Anh hay James Tucker của Mỹ đã phải mất rất nhiều công sức và cả sự
mưu trí mới có thể thu thập được những thông tin có liên quan đến địa điểm và lịch
tình hội nghị của Câu lạc bộ này. Suốt 30 năm, Tucker đã theo dõi câu lạc bộ
này và cuối cùng đã xuất bản một cuốn sách nói về nó. Còn nhà sử học Pierre de
Villemarest và William Wolf đã cộng tác cùng nhau để xuất bản cuốn sách Facts
and Chronicles Denied to the Public, trong đó tập một và hai đã miêu tả lịch sử
phát triển bí mật của Câu lạc bộ Bilderberg. Một cuốn sách khác do nhà xã hội học
Geoffrey Geuens của Vương quốc Bỉ viết cũng có một chương tập trung miêu tả về
Câu lạc bộ này.
Etienne
Davignon – cựu Phó Chủ tịch Ủy ban châu Âu, thành viên Câu lạc bộ Bilderberg – đã
khẳng định rằng: “Đây không phải là âm mưu thao túng thế giới của các nhà tư bản.”
Còn Thierry de Montbrial – Viện trưởng Học viện Quan hệ quốc tế Pháp, gia nhập
Câu lạc bộ này đã gần 30 năm thì nói rằng, đây chẳng qua chỉ là một “câu lạc bộ”
mà thôi. Sở dĩ những người này có những lời phát biểu như trên vì trong thông
báo chính thức hội nghị năm 2002 của Câu lạc bộ Bilderberg có đoạn nêu: “Hoạt động
duy nhất của câu lạc bộ là tiến hành hội nghị thường niên. Hội nghị này không đề
ra bất cứ nghị quyết nào, cũng không tiến hành bỏ phiếu, không phát biểu thanh
minh bất cứ chính sách nào.” Và Câu lạc bộ Bilderberg chỉ là “một diễn đàn quốc
tế nhỏ linh hoạt, không chính thức. Các đại biểu tham gia hội nghị có thể phát
biểu mọi quan điểm khác nhau, để tăng cường hiểu biết giữa các bên”.
Nhưng
theo Will Hutton – nhà kinh tế học người Anh thì “ý kiến thống nhất đạt được
trong mỗi lần hội nghĩ của Câu lạc bộ Bilderberg” chính là “đoạn mở đầu lập ra
chính sách thế giới.” Các nói của ông thể hiện sự tiếp cận với sự thật ở mức độ
tương đối bởi những quyết định được đưa ra tại hội nghị của Câu lạc bộ
Bilderberg về sau đều dần trở thành phương châm định trước của các nước thuộc
Nhóm G8, Quỹ tiền tệ quốc tế và Ngân hàng thế giới.
Đối với
Câu lạc bộ Bilderberg, giới truyền thông luôn tỏ ra im lặng và phục tùng. Năm
2005, tờ Financial Times đưa tin trước rồi sau đó giải quyết theo hướng
làm giảm nhẹ “thuyết âm mưu” đang gây xôn xao dư luận. Trên thực tế, bất cứ ai
có chất vấn hay nghi ngờ người của câu lạc bộ hùng mạnh nhất thế giới này đều bị
biến thành đối tượng bị đàm tiếu trong các “tác phẩm” của những phê bình lý luận.
Các thành viên của Câu lạc bộ Bilderberg như các nghị sĩ Anh hoặc những quan chức
cao cấp Mỹ thì đều nói rằng, chẳng qua đó chỉ là một nơi để bàn luận vấn đề, một
diễn đàn mà người người đều có thể “tự do phát biểu ý kiến”.
F.
William Engdahl, tác giả cuốn Cuộc chiến trăm năm: chính trị dầu mỏ Anh – Mỹ
và cuộc đại chiến thế giới mới, đã giải thích tỉ mỉ một đoạn bí mật mà rất
ít người biết từng xảy ra trong Hội nghị Bilderberg khi được tổ chức ở Thụy
Điên năm 1973.
Trong
những năm đầu sau khi hệ thống Bretton Woods sụp đổ, vị thế của đồng đô-la Mỹ
đã rơi vào khủng hoảng chưa từng thấy trên phạm vi toàn thế giới. Sau khi tách
khỏi vàng, sợi dây diều uy tín và giá trị của đồng đô-la Mỹ đã bị cắt đứt và bị
cuốn trôi đi theo gió trong cơn bão táp tài chính thế giới. Vì vẫn còn chưa bàn
xong kế hoạch chuẩn bị cho hệ thống tiền tệ thế giới, các ông chủ Ngân hàng quốc
tế cũng trở nên bối rối. Chính sách “quyền rút vốn đặc biệt” được đề ra “long
trọng” trên thị trường tài chính quốc tế năm 1969 nhưng chẳng ai đếm xỉa đến.
Thấy sắp mất quyền kiểm soát, các ông chủ Ngân hàng quốc tế đã vội triệu tập một
hội thảo khẩn cấp trong Hội nghị Bilderberg năm 1973 nhằm giành lại quyền kiểm
soát tình hình nguy cấp của thị trường tài chính thế giới lúc đó. Nhiệm vụ đặt
ra là phải tìm cách khôi phục lại niềm tin vào đồng đô-la Mỹ. Walter Levy – chiến
lược gia tài chính của Mỹ - đã đề xuất một kế hoạch táo bạo: thả nổi giá dầu mỏ
thế giới, mặc kệ giá tăng lên đến 400%, và hoạch định làm sao để thu được thắng
lợi lớn từ việc này.
84
thành viên của các công ty dầu mỏ lớn và tập đoàn tài chính lớn đã tham gia hội
nghị lần này. Kết luận mà Engdahl rút ra là:
“Mục
đích tập trung của những thế lực quyền quý này là để lập lại cân bằng quyền lực
theo hướng có lợi về tài chính cho Mỹ cũng như tìm hướng phát triển cho đồng
đô-la. Để đạt được mục đích này, họ quyết định lợi dụng vũ khí mà luôn được coi
trọng nhất – quyền khống chế nguồn cung ứng dầu mỏ toàn cầu. Chính sách của Câu
lạc bộ Bilderberg chính là tạo nên cuộc cấm vận dầu mỏ toàn cầu, khiến cho giá
dầu mỏ thế giới tăng vọt. Bắt đầu từ năm 1945, theo thông lệ quốc tế, dầu mỏ thế
giới được định giá bằng đồng đô-la Mỹ vì các công ty dầu mỏ của Mỹ đang khống
chế thị trường này sau chiến tranh. Vì vậy, khi giá dầu thế giới đột ngột tăng
lên cũng đồng nghĩa nhu cầu đổi đồng đô-la Mỹ trên thế giới (dùng để mua dầu)
cũng sẽ tăng, từ đó mà ổn định được giá trị tiền tệ của đồng đô-la Mỹ”.
Còn
Kissinger đã dùng hình ảnh “đồng đô-la Mỹ chảy không ngừng vào dầu mỏ” để hình
dung kết quả giá dầu thế giới leo thang.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 6.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét