Franklin Delano Roosevelt
là ai?
Chính các bạn và tôi đều biết rằng, trên thực tế,
các thế lực tài chính trong guồng máy quyền lực vĩ đại từ đời Tổng thống
Jackson đã bắt đầu khống chế Chính phủ. Quốc gia này sẽ phải tiếp tục cuộc đấu
tranh với giới ngân hàng từ thời Jackson, chỉ có điều là nó sẽ được diễn ra
trên quy mô lớn hơn và rộng hơn mà thôi.
Roosevelt, Ngay 21 tháng 11 năm 1933
Fanklin Delano Roosevelt Tổng thống thứ 32 của Hoa Kỳ |
Trong bai diễn thuyết tranh cử của mình ở bang Ohio, Roosevelt đã nói rằng: “Chúng tôi phát hiện thấy 2/3 nền công nghiệp Mỹ tập trung trong tay mấy trăm công ty, tuy nhiên, trên thực tế, những công ty này bị một nhóm không quá 5 nhân vật quan trọng khống chế. Chúng tôi phát hiện rằng, 30 nhà tài phiệt ngân hàng và kinh doanh chứng khoán là những người đóng vai trò quyết định đối với sự lưu thông tiền tệ của Mỹ. Nói một cách khác, quyền lực kinh tế tập trung cao độ trong tay của một số ít người. Tất cả những điều này là trái ngược với những gì mà Tổng thống tiền nhiệm Hoover đã từng nói.”
Roosevelt tìm mọi cách để dân chúng Mỹ cảm thấy
ông giống với Tổng thống Jackson – người không đội trời chung với các nhà ngân
hàng và rất được nhân dân mến mộ, một vị Tổng thống dũng cảm chấp nhận khiêu
chiến với các thế lực tài chính mưu mô xảo quyệt để bảo vệ người dân thấp cổ bé
họng. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, Roosevelt còn có quan hệ mật thiết với giới
ngân hàng quốc tế chẳng thua gì Tổng thống Hoover.
James Roosevelt – con của Roosevelt – là người
sáng lập nên Ngân hàng New York vào năm 1784, một trong những ngân hàng xuất hiện
sớm nhất trong lịch sử nước Mỹ. Ngân hàng này đã bị phát mãi trên thị trường
công trái Mỹ vào năm 2006 do có dính líu đến việc thao túng giá công trái. Khi
Roosevelt tranh cử tổng thống, ngân hàng này được George – anh họ của Roosevelt
– điều hành. Cha của Roosevelt là một đại gia trong ngành công nghiệp Mỹ với sản
nghiệp khổng lồ ở khắp nơi như mỏ than đá, đường sắt. Ông cũng đồng thời là người
sáng lập nên công ty chứng khoán miền Nam (Southern Railway Security Company) –
một trong những công ty chứng khoán đầu tiên của Mỹ. Bản thân Roosevelt cũng đã
từng tốt nghiệp khoa luật Đại học Harvard, sau đó hành nghề luật sư với khách
hàng chủ yếu là công ty Morgan. Năm 1916, cùng với sự phát triển mạnh mẽ của
lĩnh vực ngân hàng đồng thời được các thế lực tài chính hỗ trợ, khi mới 34 tuổi,
Roosevelt đã được bổ nhiệm làm trợ lý Bộ trưởng Bộ Hải quân Mỹ. Bộ Hải quân
chính là cổ đông cao cấp của Morgan và thường xuyên tác động đến Ramon để sắp xếp
nơi ăn chốn ở cho Roosevelt tại Washington.
Roosevelt còn có một người chú đã từng giữ chức Tổng
thống Mỹ - Theodore Roosevelt – và một người anh họ khác là George E. Roosevelt
– một nhân vật có máu mặt ở phố Wall. Trong thời kỳ đại sáp nhập ngành đường sắt,
ông ta đã tái tổ chức ít nhất 14 công ty đường sắt, đồng thời còn nắm giữ chức
Chủ tịch của các công ty Guaranty Trust Company, Chemical Bank, Guaranty Trust
Company trực thuộc Morgan và hàng loạt các công ty lớn bé khác.
Dòng họ của Roosevelt cũng thuộc dòng thế phiệt
trâm anh, có quan hệ thân thích với 9 đời Tổng thống Mỹ. Lịch sử cận đại của Mỹ,
không có một vị Tổng thống nào có được thế lực chính trị và nguồn vốn ngân hàng
lớn hơn Roosevelt.
Năm 1921, Roosevelt thôi việc trong bộ máy chính
phủ và về đầu quân cho phố Wall, trở thành chủ tịch và phó chủ tịch của rất nhiều
tổ chức tài chính. Lợi dụng mối quan hệ với các chính trị gia và các ông trùm
ngân hàng, Roosevelt kiếm được những khoản lợi kếch xù cho các công ty của
mình. Trong bức thư gửi cho Meh – một người bạn cũ ở Hạ Nghị viện, Roosevelt đã
viết rằng: “Vì mối quan hệ hữu nghị lâu dài giữa chúng ta, tôi hi vọng anh sẽ
giúp tôi. Tôi đang mong kiếm được một số hợp đồng công trái từ tay Brooklyn mà
hầu hết các công trái này đến công trình thành phố. Tôi hi vọng bạn bè cũ có thể
nhớ đến tôi. Lúc này tôi không thể quấy rầy họ, những vì bạn của tôi cũng là bạn
của anh, và nếu như có chút tình cảm dành cho tôi thì đó sẽ là sự giúp đỡ to lớn
đối với tôi và tôi sẽ không bao giờ quên ơn.”
Trong thư gửi cho một người bạn mới giành được một
mối làm ăn lớn với Bộ Hải quân, Roosevelt viết rằng: “Bạn tôi bên hải quân tình
cờ nói với tôi về một hợp đồng mua bán đại bác 203mm với công ty anh. Điều này
khiến tôi nhớ lại sự hợp tác vui vẻ giữa chúng ta thời tôi còn là trợ lý Bộ trưởng
Bộ Hải quân. Đề nghị anh thử xem xét khả năng công ty tôi tiêu thụ một số công
trái của các anh. Tôi rất hi vọng anh sẽ cho phép đại diện của tôi gọi điện thoại
cho anh để bàn về việc này.”
Trong một số thương vụ làm ăn có mức lợi nhuận lớn,
Roosevelt đã tuyên bố trắng trợn rằng “mối quan hệ hữu nghị cá nhân thuần túy
là chưa đủ.” Khi đọc những bức thư này, chúng ta có thể hình dung ra một Tổng
thống Roosevelt năng động ra sao.
Năm 1922, Roosevelt tham gia thành lập Công ty Đầu
tư Liên hợp châu Âu (United European Investors, Ltd), đồng thời giữ chức Chủ tịch
Hội đồng quản trị công ty này. Trong ban cố vấn và Hội đồng quản trị của công
ty này còn có cả nguyên thủ tướng Đức Wilhelm Cuno và Max Warburg – những kẻ chủ
mưu gây ra nạn lạm phát tiền tệ siêu cấp ở Đức năm 1923 – và Paul – em trai Max
và là Phó chủ tịch kiêm tổng kiến trúc sư của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ. Trong
60.000 cổ phần ưu tiên được ty này phát hành ra, Roosevelt là người nắm giữ số
lượng lớn nhất. Công ty Đầu tư Liên hợp châu Âu chủ yếu thực hiện các vụ buôn
bán đầu cơ ở Đức. Trong cơn bão lạm phát tiền tệ siêu cấp ở Đức, khi người dân
Đức bị bốc lột đến cùng thì công ty này lại phất nhanh như diều gập gió.
Nạn lạm
phát tiền tệ siêu cấp được coi là “cỗ máy thu hoạch siêu hạng.” Trong cuộc khủng
hoảng tiền tệ năm 1923 ở Đức, một lượng lớn tài sản của người dân rơi vào tay
các nhà tài phiệt. Cuộc khủng hoảng này đã phản ánh một cách chân thực nhất “sự
băng hoại đạo đức của một lớp người trong xã hội. Chỉ cần có trong tay một vài
đồng đô-la Mỹ hoặc bảng Anh, bất kể ai cũng có thể ăn sung mặc sướng như đế
vương. Vài đồng đô-la Mỹ có thể khiến cho người ta trở nên giàu có như phú ông.
Người nước ngoài chen nhau đến đây, đâu đâu giá cả cũng rẻ mạt khiến người ta
tranh nhau mua nhà cửa, đất đai, sản phẩm nghệ thuật của nước Đức.”
Cũng giống
như những gì đã xảy ra trong cơn bão lạm phát tiền tệ siêu hạng ở Liên Xô thời
kì đầu thập niên 90, một lượng lớn tài sản xã hội ở Đức đã bị tước đoạt, giai cấp
tư sản bậc trung lâm vào cảnh khánh gia bại sản, đồng đô-la Mỹ hay đồng bảng
Anh đột nhiên có giá. Keynes đã từng nói: “Việc áp dụng biện pháp tạo ra nạn lạm
phát tiền tệ siêu cấp có thể giúp một số người mặc sức tước đoạt tài sản của
nhân dân. Trong quá trình đó, phần lớn dân chúng sẽ trở nên bần cùng, trong khi
một số ít lại giàu lên trông thấy… Quá trình này tích tụ những nhân tố tiềm ẩn
phá hoại quy luật kinh tế mà trong cả triệu người cũng chẳng có ai nhận ra căn
nguyên của vấn đề.”
Roosevelt đã từng phê phán kịch liệt mối quan hệ
thân mật giữa Hoover và phố Wall đồng thời tự xem mình là vị cứu tinh của dân
chúng. Tuy nhiên, điều này lại mâu thuẫn với những gì mà ông đã làm trên thực tế
trước đây.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 5.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét