Đại tá House – “Cha đỡ đầu tinh thần” và “Hội đồng Quan hệ quốc tế”
Ở Washington, không ai có thể thấy được người
thống trị thực sự, họ điều khiển quyền lực từ phía sau tấm bình phong.
Edward House, Thẩm phán Tòa án tối cao Mỹ.
Đại tá
House, tên gọi đầy đủ là Edward House, Thẩm phán Tòa án tối cao ở Mỹ - được Thống
đốc bang Texas phong hàm Đại tá nhằm biểu dương cho những đóng góp của ông
trong cuộc bầu cử của bang này. House được sinh ra trong một gia đình giàu có
chuyên nghề ngân hàng ở bang Texas. Trong thời kỳ nội chiến ở Mỹ, Thomas, cha
ông là người đại diện của dòng họ Rothschild tại châu Âu. Thời trẻ, House học tập
tại Anh, và cũng giống như rất nhiều ông chủ ngân hàng nước Mỹ thời kỳ đầu thế
kỷ 20, House coi nước Anh như Tổ quốc mình, đồng thời sớm thiết lập và duy trì
mối quan hệ mật thiết với giới ngân hàng ở Anh.
Năm 1912, House
đã xuất bản một cuốn tiểu thuyết mang tên “Philip Dru: Administrator” – một cuốn
sách về sau đã được các nhà sử học đón nhận và rất ưa thích. Trong cuốn tiểu
thuyết này, ông đã dựng nên một hình mẫu về một kẻ độc tài nhân từ đã nắm giữ
được quyền lực của hai đảng ở Mỹ, thành lập được ngân hàng trung ương, thực thi
được chính sách thuế thu nhập lũy tiến liên bang, bãi bỏ được thuế quan bảo hộ,
xây dựng nên hệ thống an sinh xã hội, tổ chức được một liên minh quốc tế
(League of Nations). Một thế giới tương lai được ông “dự đoán” trong cuốn sách
này lại tương đồng một cách đáng kinh ngạc đối với tất cả những gì đã xảy ra ở
nước Mỹ sau này, “khả năng dự báo” của ông quả thực đã vượt qua cả Keynes.
Thực ra, những
tác phẩm mà cả Đại tá House và Keynes đã viết ra giống như những bản kế hoạch
thực thi chính sách tương lai hơn là những ấn phẩm dự báo tương lai.
Ngay sau
khi xuất bản, cuốn sách của Đại tá House đã thu hút được sự chú ý của tầng lớp
xã hội thượng lưu Mỹ, còn điều dự báo trong sách về tương lai của nước Mỹ lại hết
sức trùng khớp với sự kỳ vọng của những ông chủ Ngân hàng quốc tế. Điều này khiến
cho Đại tá House nhanh chóng trở thành “người cha đỡ đầu tinh thần” trong giới
tinh anh Hoa Kỳ.
Năm 1912,
khi bàn về việc chọn ứng cử viên Tổng thống của Đảng Dân chủ, những người đứng
đầu Đảng này đã cố tình bố trí House “phỏng vấn” kiểm tra trực tiếp ứng cử viên
Wilson. Sau khi đến gặp House ở New York, hai người đã có một cuộc nói chuyện
khá lâu và đều tỏ ra rất ý hợp tâm đầu. Cuộc nói chuyện đó đã khiến Wilson phải
thốt lên rằng: “Ngài House chính là hóa thân của tôi, là một bản sao thứ hai về
chính con người tôi. Bởi cả hai chúng tôi đều có suy nghĩ giống nhau tới mức thật
khó phân biệt được. Và nếu là House, tôi sẽ làm mọi việc đúng theo cách nghĩ của
ông ấy.”
Vậy là
House đã đóng vai trò bắt cầu thương thuyết giữa các chính trị gia với những
ông chủ ngân hàng. Trước khi Wilson trúng cử, tại buổi tiệc do giới ngân hàng
phố Wall tổ chức, House đã đảm bảo với các ông chủ tài chính rằng: “Con lừa [Đảng
Dân chủ] do Wilson đang cưỡi tuyệt đối sẽ không đá hậu trên đường…” khiến cho
những đại gia như Schiff, Warburg, Morgan, Rockefeller đều gửi gắm hi vọng vào
House tới mức Schiff còn ví House như Moses, còn mình và những ông chủ ngân
hàng khác thì như Warren.
Tháng 11
năm 1912, sau khi trúng cử Tổng thống Wilson đã đến Bermuda để nghỉ ngơi. Trong
thời gian này, ông đã đọc rất kỹ tác phẩm “Philip Dru: Administrator” của
House. Sau đó, trong những năm 1913 – 1914, ông đã cho thi hành các chính sách
cũng như ban bố những pháp lệnh mà hầu hết đều đúng như những gì được viết ra
trong cuốn tiểu thuyết của House.
Ngày 23
tháng 12 năm 1913, sau khi “Dự luật Cục Dự trữ Liên bang Mỹ” được thông qua, Schiff, ông chủ
ngân hàng của phố Wall đã viết thư cho House nói rằng: “Tôi muốn nói: Xin cảm
ơn ngài về sự cống hiến thầm lặng mà hiệu quả từ những điều ngài đã làm trong
quá trình vận động để dự luật tiền tệ được thông qua lần này.”
Ngay sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ quan trọng
là xây dựng được ngân hàng trung ương tư nhân này tại Mỹ, House đã bắt đầu tập
trung vào các công việc quốc tế. Vốn có mối quan hệ rộng đối với những ông chủ
quan trọng khắp từ Âu sang Mỹ mà House đã nhanh chóng trở thành một nhân vật có
tiếng trên vũ đài thế giới. “Ông ta [House] có mối quan hệ hết sức sâu sắc với
các nhà tài phiệt ngân hàng quốc tế ở New York. Sức ảnh hưởng của ông ta lan tỏa
đến rất nhiều các tổ chức tài chính cũng như những ông chủ ngân hàng lớn bao gồm:
anh em nhà Paul Warburg và Felix Warburg, Otton Kun, Louis Mabow, Henry
McKensey, anh em nhà Jacopo và Motimer Schiff, hay Herbert Liman. Ngoài ra,
House còn có mối quan hệ khăng khít với các chính trị gia và cả những ông chủ
ngân hàng lớn ở châu Âu.”
Năm 1917, Tổng thống Wilson đã ủy thác cho House
tổ chức thành lập nhóm “Điều tra” (The Inquiry) chuyên phụ trách các vấn đề có
liên quan tới việc soạn thảo hiệp định hòa bình trong tương lai. Ngày 30 tháng
5 năm 1919, tại một khách sạn ở Paris – Pháp, Nam tước Edward Rothschild đã chịu
tập một hội nghị với khách mời tham dự bao gồm tất cả thành viên của nhóm “Điều
tra” và các thành viên hội nghị bàn tròn của Anh. Vấn đề trọng tâm của hội nghị
đó là cân bằng lực lượng về các phần tử tinh anh giữa Anh và Mỹ. Ngày 5 tháng
6, những người này được tổ chức nhóm họp một lần nữa, đó là: vẫn phân chia hình
thức tổ chức nhưng thống nhất hành động một cách có lợi. Ngày 17 tháng 6, House
trong vai trò người triệu tập đã đứng lên thành lập Viện Hoàng gia về các vấn đề
quốc tế ở Anh (Institute of International Affairs). Ngày 21 tháng 7 năm 1921,
House đổi tên tổ chức này thành Hội đồng Quan hệ Quốc tế (Council Foreign
Affairs) được những ông chủ ngân hàng phố Wall tài trợ. Thành viên của tổ chức
này bao gồm nhóm “Điều tra”, các đại biểu Mỹ tham gia hội nghị hòa bình Paris
và 270 nhân vật tinh anh thuộc giới chính trị, tài chính đã tham gia xây dựng
nên Cục Dự trữ Liên bang Mỹ. Vậy là một tổ chức với mục đích khống chế xã hội Mỹ
và chính trị thế giới ra đời từ đó.
Khi còn là trợ lý Bộ trưởng Hải quân dưới thời
Wilson, Roosevelt đã đọc rất kỹ tác phẩm “Philip Dru: Administrator” của House
và tìm thấy được sự gợi ý sâu sắc từ đó. “Kẻ độc tài nhân từ” được miêu tả
trong cuốn sách chính là hình ảnh lột xác từ con người thực sau này của Roosevelt.
Ngay sau khi Roosevelt trúng cử Tổng thống, House lập tức được bổ nhiệm thành cố
vấn cao cấp tối quan trọng trong Nhà trắng. Còn con rể của Roosevelt đã viết
trong hồi ký của mình rằng: “Trong cả một quản thời gian dài, tôi luôn cho rằng
chính Roosevelt đã nghĩ ra rất nhiều chủ trương và biện pháp hữu ích cho nước Mỹ.
Nhưng thực tế lại không phải như vậy. Hầu hết cách nghĩ cũng như “đạn dược”
chính trị của ông đều là những thứ mà Hội đồng Quan hệ quốc tế và Tổ chức chủ
trương thống nhất thế giới chung một đồng tiền đã làm sẵn ra từ trước cho ông.”
Ngày 17 tháng 2 năm 1950, con trai của Paul
Warburg, nhà tài phiệt ngân hàng James Warburg – người đã từng đảm nhận chức cố
vấn tài chính cho Roosevelt đồng thời cũng là thành viên của Hội đồng Quan hệ
quốc tế - đã phát biểu tại Hội nghị Ủy ban đối ngoại của Thượng Nghị viện rằng:
“Chúng ta cần phải xây dựng một Chính phủ thế giới bất kể người ta có thích nó
hay không. Chỉ có một vấn đề duy nhất là Chính phủ thế giới này rốt cuộc sẽ được
lập nên từ nhận thức chung (của hòa bình) hay là sự chinh phục (của uy lực) mà
thôi.”
Ngày 9 tháng 12 năm 1950, tờ Chicago Forum
đã đăng một bài xã luận với nội dung: “Các thành viên của Hội đồng Quan hệ quốc
tế tạo được ảnh hưởng lớn đến xã hội hơn những người bình thường rất nhiều. Họ
đã biết tận dụng địa vị cao hơn người khác của mình về tiền tài, địa vị xã hội,
học thức để dần đưa đất nước này đến con đường phá sản về kinh tế và sụp đổ về
quân sự. Họ cần phải nhìn kỹ lại bàn tay mới khô máu từ cuộc Đại chiến thứ nhất,
trong khi bàn tay kia vẫn còn đang ướt máu của cuộc Đại chiến thứ hai.”
Năm 1971,
John Rarick, một nghị bang Louisian đã có nhận xét: “Hội đồng quan hệ quốc tế vẫn
đang ra sức thành lập nên một Chính phủ thế giới và đã nhận được sự ủng hộ về
tài chính của một số Quỹ miễn thuế lớn nhất. Họ vung lên cây gậy quyền lực để
giành lấy việc tạo ra một ảnh hưởng cực lớn đối với tài chính, thương mại, lao
động, quân sự, giáo dục và truyền thông đại chúng. Mọi công dân trên đất Mỹ có
ý thức bảo vệ và gìn giữ Hiến pháp Mỹ cũng như tinh thần thương mại tự do của
Chính phủ tốt này đều cần phải hiểu được mưu đồ của nó. Có một điều đáng nói là
giới truyền thông, những con người luôn được đất nước chúng ta bảo vệ quyền nắm
rõ tình hình, luôn sẵn sàng bóc trần những vụ bê bối, nhưng lại hoàn toàn im lặng
một cách đáng ngờ khi bàn tới những vấn đề liên quan đến Hội đồng Quan hệ quốc
tế. Điều này có nghĩa Hội đồng Quan hệ quốc tế thực ra là một tổ chức tinh anh,
là nơi tụ họp những nhân vật không chỉ có quyền lực và ảnh hưởng tối quan trọng
về những quyết sách tối cao trong Chính phủ nhằm duy trì được áp lực từ trên xuống,
mà nó còn thông qua những khoản tài trợ cá nhân và tổ chức nhằm làm gia tăng áp
lực từ dưới lên trên, với mục đích cuối cùng là để ủng hộ cho việc biến nhà nước
Cộng hòa có Hiến pháp, có chủ quyền nhanh chóng trở thành tay sai của một Chính
phủ thế giới độc tài.”
Hội đồng
Quan hệ quốc tế có tầm ảnh hưởng tuyệt đối đến chính trị Mỹ. kể từ cuộc Đại chiến
Thế giới lần thứ hai đến nay, ngoại trừ có ba người, còn hầu như những người
trúng cử Tổng thống đều là thành viên của tổ chức này. Dù mấy chục năm nay, hai
đảng tham gia tranh cử vẫn luôn thay nhau nắm quyền nhưng chính sách của Chính
phủ thì luôn được duy trì hết sức nhất quán. Sở dĩ có điều đó là vì các thành
viên của Hội đồng Quan hệ
quốc tế đã nắm giữ được những vị trí trọng yếu nhất trong Chính phủ. Từ năm
1921 đến nay, đại đa số các Bộ trưởng Tài chính đều là người của tổ chức này.
Các cố vấn an ninh quốc gia từ thời Eisenhower đến nay chủ yếu đều do chính tổ
chức này quyết định và bố trí. Tính ra đã có 14 Bộ trưởng Ngoại giao (kể từ năm
1949 đến nay), 11 Bộ trưởng Quốc phòng và 9 Cục trưởng Cục tình báo trung ương
đều là người của tổ chức này.
Có thể thấy rằng, Hội đồng Quan hệ quốc tế chính
là “trường Đảng trung ương” của các tinh anh Mỹ, bởi “một khi các thành viên cốt
cán của Hội đồng Quan hệ quốc tế quyết định về một chính sách đặc biệt nào đó của
Chính phủ Mỹ, thì bộ máy nghiên cứu với quy mô khổng lồ của tổ chức này sẽ bắt
đầu vận hành hết tốc lực. Họ đưa ra các quan điểm dựa trên cả tình cả lý để làm
tăng thêm sức thuyết phục của chính sách mới. Trên bình diện chính trị và lý tưởng,
nó làm xáo trộn và hạ thấp giá trị của bất kỳ ý kiến phản đối nào.”
Mỗi khi bộ máy quan trường Washington bị khuyết
những vị trí trọng yếu, thì công việc đầu tiên của Nhà trắng là gọi điện cho Hội
đồng Quan hệ quốc tế ở New York. Tờ Christian Science Monitor đã tiết lộ rằng, hơn
một nửa số thành viên của tổ chức này đều được mời tham gia bộ máy Chính phủ hoặc
đảm trách vị trí cố vấn cho Chính phủ.
Hội đồng Quan hệ quốc tế có tới 3.600 thành viên
và đều phải là công dân Mỹ thuộc giới ngân hàng, lãnh đạo của các công ty lớn,
quan chức cao cấp trong Chính phủ, các nhà báo cũng như học giả nổi tiếng, các
cố vấn chiến lược hàng đầu và cả những tướng lĩnh cao cấp trong quân đội. Những
người này đã hợp lại và trở thành “hạt nhân rắn chắc” của chính giới Mỹ.
Báo cáo của Hội đồng Quan hệ quốc tế năm 1987 cho
biết, đã có 262 nhà báo cũng như các chuyên gia truyền thông nổi tiếng trong
lĩnh vực “dẫn dắt dư luận” thuộc những giới truyền thông cốt yếu tại quốc gia
này là thành viên của tổ chức. Những người này không chỉ “dẫn giải” các chính
sách ngoại giao của Chính phủ mà còn “soạn ra” những chính sách đó. Thành viên
của Hội đồng Quan hệ quốc tế đã nắm giữ những mạng lưới truyền hình như CBS,
ABC, NBC và PBS. Với giới báo chí, họ đã kiểm soát được các tờ báo lớn như: New
York Times, Washington Post, Wall Street Daily Journal, nhật báo Hoàn cầu
Boston, Mothy của Bal, Los Angeles Times. Còn trong lĩnh vực tạp chí, họ đã
giám sát được các tạp chí thuộc dòng chủ lưu như Times, Fortune, Life Finance,
The People, Entertainment Weekly’s, Newsweek, Bussiness Weekly, US News &
World Repost, Readers Degest, Forbes và Atlantic Weekly. Đối với lĩnh vực xuất
bản, họ đã khống chế các nhà xuất bản lớn nhất như: McMillan, Lander, Simon and
Schuster, Harry Brother’s, McGraw Hill.
Thượng Nghị sĩ Mỹ William Jenner đã từng nói rằng:
“Ngày nay, nước Mỹ có thể hoàn toàn hợp pháp hóa con đường đến độc tài của
mình, còn người dân thì không nghe mà cũng chẳng thấy. Nhìn bên ngoài, chúng ta
có một Chính phủ hoạt động theo đúng Hiến pháp. Nhưng bên trong Chính phủ đó và
cả hệ thống chính trị của chúng ta vẫn tồn tại một thứ quyền lực đại diện cho
quan điểm của “các bậc tinh anh” – những người luôn cho rằng, Hiến pháp của
chúng ta đã lỗi thời và quyền quyết định có lẽ đang nằm trong tay họ.”
Như vậy, quyền quyết định các vụ việc dù đối nội
hay đối ngoại của nước Mỹ thực sự không còn nằm trong tay của hai đảng Cộng hòa
và Dân chủ nữa. Giờ đây nó đã nằm trong tay của những con người thuộc câu lạc bộ
tinh anh siêu cấp.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 6.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét