Âm mưu năm 1927 của ngân
hàng quốc tế
Nhờ vào sự ủng
hộ của công ty Morgan và Kuhn Loeb, Benjamin Strong nghiễm nhiên ngồi vào vị
trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị Ngân hàng New York thuộc Cục Dự trữ Liên bang. Và cùng với Montagu Norman – Chủ
tịch Hội đồng quản trị cua Ngân hàng Anh, ông đã mưu tính nhiều sự kiện quan trọng
trong nền công nghiệp tài chính Anglo-Saxon, trong đó bao gồm cả cuộc đại suy
thoái trên phạm vi thế giới năm 1929.
Bố và ông ngoại của Norman đều từng đảm nhiệm vị
trí Chủ tịch hội đồng quản trị Ngân hàng Anh – một điều thật đặc biệt trong lịch
sử nước này.
Trong cuốn sách Chính phủ tài chính,
Johnson đã viết rằng: “Với tư cách là một người bạn thân thiết, Strong thường
cùng Normal đi nghỉ mát ở miền Nam nước Pháp. Từ năm 1925 đến năm 1928, trong
chính sách nới lỏng tiền tệ của New York thì giữa Strong và Norman đã có một thỏa
thuận ngầm nhằm khiến cho mức lãi suất của New York thấp hơn mức lãi suất của
London. Nhờ vào mối hợp tác quốc tế này, Strong có ý muốn áp chế mức lãi suất của
New York, mãi cho đến khi xảy ra hậu quả không thể vãn hồi mới thôi. Chính sách
nới lỏng tiền tệ của New York đã khích lệ sự phồn vinh trong những năm 20 của
nước Mỹ, dẫn đến phong trào dân chúng đầu cơ một cách điên cuồng.”
Liên quan đến hiệp định bí mật này, vào năm 1928,
dưới sự chỉ đạo của Nghị sĩ Louis McFadden, House Stabilization Hearing đã tiến
hành một cuộc điều tra, kết luận được đưa ra là: Bằng việc thao túng dòng lưu
thông của vàng, Ngân hàng Quốc tế đã tạo nên sự sụp đổ của thị trường cổ phiếu
Mỹ.
Nghị sĩ McFadden: Thưa ông, điều gì đã tác động đến quyết định cuối cùng của Chủ tịch Hội
đồng Quản trị Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (chỉ chính sách hạ lãi suất vào mùa hè
năm 1927)?
Miller – Chủ tịch Cục Dự trữ: Ngài đã hỏi một vấn đề mà tôi không thể trả lời.
McFadden: Nói
cách khác, điều tôi quan tâm là: do đâu mà có quyết định hạ lãi suất mùa hè năm
ngoái, thưa ông?
Miller: Ba
ngân hàng Trung ương châu Âu lớn nhất đã phái đại diện của họ đến đất nước này.
Họ là Norman – Chủ tịch Ngân hàng Anh, Tiến sĩ Hjalmar Schacht – Chủ tịch ngân
hàng Trung ương Đức và Giáo sư Rist của Ngân hàng Pháp. Những vị này đã họp bàn
cùng với người của Ngân hàng New York thuộc Cục Dự trữ Liên bang Mỹ. Khoảng sau
một vài tuần, họ đã xuất hiện hơn nửa ngày ở Washington. Tối hôm đó, họ đến
Washington DC, hôm sau họ được các vị chủ tịch của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ đón
tiếp, chiều thì họ lại trở về New York.
McFadden: Các vị
Chủ tịch của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ đều có mặt tại buổi tiệc trưa chứ, thưa
ông?
Miller: Ồ,
đúng. Chủ tịch Cục Dự trữ Liên bang Mỹ còn cố ý sắp xếp cho mọi người tụ tập
cùng nhau.
McFadden: Đó là
một hoạt động có tính chất xả giao, hay là một cuộc thảo luận nghiêm túc, thưa
ông?
Miller: Không
có. Sau này Ủy ban Chính sách Thị trường mở đã tổ chức một hội nghị, và một số
biện pháp đã được định ra như vậy. Tôi nhớ rằng theo kế hoạch này, chỉ trong
vòng 8 tháng, số ngân phiếu định mức khoản 80 triệu đô-la Mỹ đã được ngân hàng
Cục Dự trữ Liên bang Mỹ ở New York mua vào (phát hành tiền cơ bản).
McFadden: Việc
thay đổi một chính sách như vậy đã trực tiếp dẫn đến trạng thái không bình thường
của hệ thống tài chính của đất nước này (phong trào đầu cơ thị trường cổ phiếu
năm 1927 – 1929). Theo tôi thấy, một quyết sách trọng đại như vậy cần phải có sự
ghi chép chính thức ở Washington.
Miller: Tôi đồng
ý với các quan điểm của ông.
Nghị sĩ Strong: Sự thật
là họ đã đến đây, đã tổ chức hội nghị bí mật, ăn uống tiệc tùng, bàn luận viển
vông, cuối cùng đã để cho Cục Dự trữ Liên bang Mỹ hạ thấp tỉ lệ chiết khấu, rồi
sau đó, họ đã đem vàng của chúng ta đi mất.
Ông Stege: Chính
sách này đã giúp châu Âu ổn định tiền tệ nhưng đã làm đảo lộn vị thế của đồng
đô-la Mỹ, đúng vậy không thưa ông?
Miller: Đúng vậy,
chính sách này là để đạt được mục đích đó.
Trên thực tế, Ngân hàng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ ở
New York hoàn toàn nắm bắt được toàn bộ hoạt động của Cục này. Cuộc họp bao gồm
7 vị Chủ tịch của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ ở Washington chỉ là hình thức, còn hội
nghị bí mật thực chất đã được các nhà tài phiệt ngân hàng của châu Âu và Ngân hàng
Cục Dự trữ Liên bang Mỹ ở New York tiến hành cả tuần lễ. Tuy nhiên, hoạt động này
chỉ diễn ra ở Washington chưa đến một ngày, lại chỉ là hoạt động mang tính xã giao,
vì thế lượng vàng trị giá 500 triệu đô-la Mỹ có được từ quyết sách của hội nghị
bí mật New York đã chảy về châu Âu. Một quyết sách quan trọng như vậy mà lại hoàn
toàn không được ghi chép trong bất cứ văn bản nào của Washington, từ đó có thể
thấy địa vị thực tế của Hội đồng quản trị 7 người này.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 4.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét