Sự kiện Agadir
Winston Churchill |
Kể từ sau
cuộc chiến tranh Napoléon năm 1815, Vương quốc Anh luôn giữ được quyền bá chủ
không thể tranh cãi trong lĩnh vực hàng hải thế giới. Họ kiểm soát chặt chẽ mọi
tuyến đường thủy chính ở các đại dương trên thế giới.
Cha của
Churchill, Randolph, là một người bạn thân của gia tộc Rothschild. Chính sách đối
ngoại của Anh về cơ bản là chính sách đối ngoại của gia tộc Rothschild.
Rothschild là một trong những người đề xướng và thúc đẩy tích cực nhất của Hải
quân Hoàng gia Anh.
Do sự xuất
hiện của động cơ nhiên liệu, nhu cầu về dầu trong hải quân và tất cả các ngành
công nghiệp chắc chắn sẽ tăng vọt. Chi nhánh Ngân hàng Rothschild ở Pháp nhanh
chóng hợp tác với gia tộc Rockefeller ở Mỹ để phân chia nguồn tài nguyên dâu mỏ
của thế giới. Quan điểm cho rằng sự phát triển vĩ đại của Hải quân Hoàng gia
Anh không thể tách rời khỏi các nguồn tài nguyên dầu mỏ đã được Rothschild giới
thiệu với Churchill. Churchill bắt đầu tin rằng các trận hải chiến trong tương
lai chắc chắn sẽ sử dụng một số lượng lớn tàu chiến chạy bằng dầu. Việc xây dựng
hải quân cần được mở rộng và tốc độ đổi mới phải được đẩy nhanh.
Năm 1888,
Ngân hàng Rothschild chi nhánh London đã bán một lượng cổ phiếu trị giá 225.000
bảng cho Công ty Kiến thiết Hải quân, sau khi kiếm được một khoản lợi nhuận lớn,
họ vẫn không hài lòng. Sau đó, họ lại ủng hộ mạnh mẽ việc mở rộng các dự án khổng
lồ của Hải quân Hoàng gia. Bên cạnh đó, họ rải tiền với quy mô lớn để đẩy nhanh
tiến độ xây dựng hải quân nhằm đối phó với cái gọi là mối đe dọa nhanh chóng của
hải quân Đức.
Sự cố pháo
hạm Ma-rốc hay Sự kiện Agadir, vừa hay xảy ra rất đúng lúc, trực tiếp xác thực
mọi thứ liên quan đến cái gọi là mối đe dọa nghiêm trọng đến từ hải quân Đức.
Wilhelm II |
Ngày 1 tháng 7 năm 1911, Hoàng đế Wilhelm II trong lúc hồ đồ đã phái một tàu chiến hiệu Panse đến bờ biển Ma-rốc dưới quyền kiểm soát của Anh để giải cứu các công dân Đức đang bị đe dọa. Đây trở thành sự kiện nghiêm trọng nhất liên quan đến việc Đức công khai khiêu chiến với quyền bá chủ trên biển của người Anh, khiến cho chính phủ và dư luận Anh hết sức bàng hoàng và phẫn nộ, đám mây chiến tranh bắt đầu tích tụ trên châu Âu.
Trên thực tế,
toàn bộ cái gọi là Sự kiện Agadir hoàn toàn là một sự hiểu nhầm. Lý do dẫn tới
sự kiện này là vào năm 1909, Max Warburg đã gặp một chàng trai trẻ bí ẩn tên là
Regen Dans. Anh chàng này là một fan hâm mộ lớn của Cecil Rhodes, và Rhodes
không phải là một người đơn giản. Chúng tôi sẽ đề cập chi tiết vấn đề này sau.
Regen tuyên bố rằng anh ta đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn chỉnh để giúp Đức có
được một vùng thuộc địa ở châu Phi, đề xuất Đức đưa ra những hành động quyết
đoán. Vào thời điểm đó, Đức với tư cách là một quốc gia mới nổi theo chủ nghĩa
đế quốc, đã không theo kịp bữa tiệc thịnh soạn phân chia thuộc địa của các cường
quốc như Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Anh, Pháp và các quốc gia châu Âu khác trong
suốt 400 năm qua. Họ hết sức phiền muộn, quốc lực cường thịnh, công nghiệp phát
triển, nhưng hầu như chẳng có bất cứ tầm ảnh hưởng nào trên thế giới. Đó luôn
là "tâm bệnh" của Wilhelm II và Bismarck, vì vậy mọi kế hoạch nhằm thực
dân hóa ở nước ngoài đều dễ dàng kích động sự cuồng nhiệt của hoàng đế. Regen
Dans rõ ràng là một chàng trai trẻ có "lý tưởng tuyệt vời". Anh ta viết
trong nhật ký năm 1909: "Tôi bắt buộc phải đứng trước bản đồ để xem nơi
tôi có thể sở hữu một thuộc địa cho mình."
Max Warburg
nhanh chóng kết thân với Regen và mời anh ta làm cố vấn pháp lý của Ngân hàng
Warburg. Trên thực tế, công việc của anh ta tập trung vào việc lên kế hoạch mở
mang thuộc địa ở châu Phi. Ngày 16 tháng 6 năm 1911, Max phái Regen đi diện kiến
Hoàng đế và thuyết phục ngài lập một thuộc địa ở miền nam Morocco. Regen miêu tả
miền nam Morocco là vùng đất của những cánh đồng màu mỡ và khoáng sản phong
phú, và cố gắng chứng minh đó sẽ là nơi thiết lập nên lợi ích cốt lõi của Đức.
Nhưng trên thực tế, Morocco chỉ là một vùng hoang mạc khô cằn. Ban đầu, Hoàng đế
phản đối quyết liệt, vì sợ xung đột ngoại giao giữa với Anh và Pháp. Thời điểm
đó, Max Warburg không ở cạnh Wilhelm II, giữa lúc thấy màn thuyết phục sắp đổ
sông đổ bể, Ballin – người được Hoàng đế tín sủng lập tức cứu nguy, khua môi
múa mép. Cuối cùng, Wilhelm II miễn cưỡng đồng ý phái một tàu chiến đến đó.
Regen Dans và những người khác vô cùng vui sướng.
Nhưng vấn đề
là miền nam Morocco khi đó không có lấy một người Đức. Nếu không có người Đức
thì không thể viện cớ rằng tính mạng của người Đức bị thổ dân địa phương đe dọa,
vậy là không thể danh chính ngôn thuận để xuất binh. Kết quả là một kỹ sư
chuyên đi tìm mỏ quặng đã được gửi đến đó, với tư cách là một người Đức đang bị
đe dọa tính mạng. Người này đáng lẽ phải đến địa điểm được chỉ định vào ngày 1
tháng 7 năm 1911, nhưng ông ta lại bị lạc đường và lang thang trên những ngọn
núi. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc chính phủ Đức đưa ra lời cảnh
báo, nói rằng người Đức đã bị tấn công bằng hỏa lực hạng nặng từ thổ dân địa
phương. Berlin cảnh báo chính quyền Anh và Pháp rằng: Đức sẽ gửi tàu chiến đến
nơi đó để tiến hành các hoạt động ứng cứu. Sau khi tàu chiến Đức đến nơi, họ vẫn
không thể tìm thấy kỹ sư kia. Vài ngày sau, khi viên kỹ sư cuối cùng đã ra được
bờ biển trong tình trạng kiệt sức, những người trên tàu chiến vẫn không nhìn thấy
ông ta. Kỹ sư lo lắng đến nỗi chạy nhảy, la hét như điên như dại. Cuối cùng những
người trên tàu cũng nhìn thấy, nhưng họ lại phó mặc và coi ông ta như một kẻ
điên. Mãi đến tối ngày 5 tháng 7, "người Đức quý giá đang bị đe dọa tính mạng"
mới được đưa lên tàu.
Sau Sự kiện
Agadir, Churchill ngay lập tức được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Hải quân Anh. Sau
khi nhậm chức, ông tuyên bố sẽ tăng cường xây dựng hải quân và bảo vệ quyền bá
chủ của "đế chế mặt trời không bao giờ lặn" trước thách thức đến từ
nước Đức. Cái gọi là "sự kiện Agadir" này được người Anh và người
Pháp xác định là hành động khiêu khích có chủ ý của Hoàng đế Đức, và cuộc chiến
ngôn từ giữa hai bên bắt đầu nhanh chóng leo thang. Người Anh đe dọa sẽ tuyên
chiến với Đức. Pháp bắt đầu rút vốn đầu tư khỏi Đức và mối đe dọa chiến tranh
lan rộng khắp châu Âu.
Xét về căn
nguyên và diễn tiến của sự kiện này, rõ ràng Hoàng đế Đức Wilhelm II đã bị kích
động và dắt mũi, chàng thanh niên trẻ Regen và gia tộc Warburg của Đức, gia tộc
Rothschild của Anh và Pháp, và "ông vua vận chuyển hàng hải" của Đức,
Ballin đã cùng nhau liên thủ để dụ dỗ Hoàng đế Đức vào tròng. Lại cộng thêm thế
đối lập giữa Anh, Pháp và Đức khiến cho hai bên đổ những khoản tiền đầu tư cực
lớn nhằm xây dựng hải quân, gia tăng thêm nhu cầu về dầu mỏ, tiến hành huy động
vốn thông qua việc phát hành cổ phiếu và trái phiếu trên thị trường tư bản, từ
đó giúp cho các chủ ngân hàng quốc tế kiếm được bộn tiền. Tất nhiên, ngoài việc
này, họ có một kế hoạch chiến lược lớn hơn.
Ngày 17
tháng 6 năm 1914, Churchill đã đề xuất Chính phủ Anh nên đầu tư vào công ty
Anglo-Persian của Iran. Công ty này là một quân cờ mà gia tộc Rothschild đã sắp
đặt từ trước, chỉ chờ Chính phủ Anh mua lại với giá cao. Kết quả của việc này
là gia tộc Rothschild lại kiếm bộn tiền. Công ty này sau đó trở thành Công ty Dầu
mỏ Anh quốc hết sức nổi tiếng.
Trích "Chương 5, Chiến tranh tiền tệ - phần 2 - Sự thống trị của quyền lực tài chính, Song Hong Bing"
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét