Chiến tranh Crimea
Chiến tranh Crimea - Cuộc bao vây Sevastopol, tranh của Franz Roubaud |
Trong suốt
200 năm, gia tộc Rothschild nghĩ rằng có hai thứ sẽ ảnh hưởng đến đế chế tài
chính của họ: chiến tranh và cách mạng. Cho dù đó là một cuộc cách mạng hay chiến
tranh, các bên tham chiến chắc chắn phải huy động được một lượng lớn tài chính
để thực thi các hành động bạo lực một cách có tổ chức. Bản thân các cuộc chiến
tranh và cách mạng có thể tác động mạng mẽ đến trật tự thống trị vốn có của tầng
lớp quý tộc phong kiến và giáo hội, khiến cho các gia tộc tài chính có thể khuếch
trương tầm ảnh hưởng của mình đối với chính trị. Thời kỳ tái thiết sau khi kết
thúc chiến tranh hoặc cách mạng cũng đòi hỏi một lượng lớn tài chính, như vậy
có thể đạt được hiệu quả "nhất tiễn hạ song điêu".
Tháng 3 năm
1854, một cuộc chiến tranh khủng khiếp đã nổ ra và càn quét khắp các nước lớn ở
châu Âu.
Lúc đầu, những
dấu hiệu của cuộc chiến tranh Crimea (Crimea hay còn gọi là Kryun, là bán đảo
phía Nam Ukraina và phía Tây của miền Kuban thuộc Nga – ND) không thu hút được
sự chú ý của gia tộc Rothschild, mồi lửa châm ngòi cho cuộc chiến là việc tranh
giành "thánh địa". Cái gọi là "vấn đề đất thánh" trên thực
tế là sự tranh giành quyền tài phán đối với Jerusalem và nhà thờ Bethlehem giữa
Giáo hội Công giáo (do Pháp ủng hộ) và Giáo hội Chính thống (với thế lực chủ yếu
là Nga). Nguyên nhân là từ nửa sau thế kỷ XVIII, Nga phát triển nhanh chóng thế
lực của mình ở vùng Cận Đông, cố gắng chiếm đóng hoặc chia cắt Đế chế Ottoman
đang suy tàn để kiểm soát biển Đen và thực hiện mong muốn bất lâu nay là tiến về
phía nam Địa Trung Hải. Và điều này dẫn tới xung đột gay gắt với Anh và Pháp –
những nước có lợi ích chính trị và kinh tế quan trọng ở vùng Cận Đông. Bất kỳ
cuộc chiến nào cũng sẽ gây chấn động trên thị trường tài chính quốc tế, làm
thay đổi đáng kể tình hình tài chính của mỗi quốc gia và phân chia lại lợi ích
của thị trường tài chính quốc tế. Vì vậy, khi Giáo hội Công giáo và Giáo hội
Chính thống bắt đầu đáng nhau, người phản ứng đầu tiên chính là các chủ ngân
hàng quốc tế.
Rothschild
bị động trong những ngày đầu của cuộc chiến vì họ quá phụ thuộc vào những thông
tin tình báo có được từ kênh ngoại giao. Tuy nhiên lần này, St. Petersburg tỏ
ra rất không "thành thật", mãi cho đến tháng 6 năm 1853 họ vẫn liên tục
thề với gia tộc Rothschild rằng chiến tranh sẽ không xảy ra. Đến tháng 1 năm
1854, các lực lượng liên minh phương Tây đã tiến vào biển Đen, nhưng James vẫn
không quan tâm quá nhiều. Vào tháng 2, khi Bismarck nhận được thông điệp chính
xác rằng Nga đã khẩn trương triệu hồi đại sứ của mình ở Paris, ông ngay lập tức
đoán ra: "khi đó tôi đã nghĩ rằng, ai là người sợ tin tức này nhất? Mọi
suy đoán của tôi đều đổ dồn về Rothschild. Quả nhiên khi nhận thông tin này, mặt
ông ấy cắt không còn giọt máu. Phản ứng đầu tiên của ông ấy là, 'Nếu tôi biết
thông tin này từ sáng nay thì tốt biết mấy'; phản ứng thứ hai là 'Liệu ngày mai
ngài có thể bàn chuyện làm ăn với tôi không?'".
Lionel, người
đứng đầu gia tộc Rothschild ở London, cũng rất ngạc nhiên khi Nga có những hành
động thúc đẩy chiến tranh. Tháng 3 năm 1854, ông đã đánh giá thấp về nước Nga:
"Một quốc gia đang phải gánh khoản nợ 800 triệu bảng Anh cần phải cân nhắc
hết sức thận trọng trước khi bước vào một cuộc chiến tranh khác".
Cuộc chiến
tranh Crimea kéo dài trong vòng ba năm đã giúp cho hoạt động kinh doanh tài
chính nợ công của Ngân hàng Rothschild một lần nữa được đẩy lên cao độ. Cuộc
chiến này khiến cho ngân sách chi tiêu quân sự của các nước tham gia vượt quá mức
thuế thu quốc nội. Tất cả các quốc gia bất đắc dĩ phải phát hành một khối lượng
nợ lớn và đổ xô vào thị trường nợ công.
Cục diện bất
lâu nay gia tộc Rothschild phải chịu lép vế trước gia tộc Bellella có sự thay đổi
rõ rệt. Giờ đây, không ai có thể lay chuyển được sự thống trị của Ngân hàng
Rothschild, họ nắm chắc thị trường tài chính quốc tế sau hàng trăm năm làm việc
chăm chỉ. Tất cả các đối thủ cạnh tranh, bao gồm cả Ngân hàng Tín dụng Động sản,
đều trở về tay trắng từ trận chiến giành giật trái phiếu chiến tranh Crimea,
trong khi đó gia tộc Barings – "oan gia ngõ hẹp" của gia tộc
Rothschild thì lại ăn quả đắng vì trót đặt cược vào Nga – nước đã thảm bại toàn
diện sau cuộc chiến này. Điều đó có nghĩa là khi chiến tranh nổ ra, về cơ bản
là gia tộc Rothschild một mình hưởng trọn chiếc bánh.
Ban đầu
chính phủ Anh quyết định vay tiền từ Ngân hàng Barings. Nhưng thật không may, hầu
hết nguồn tiền của gia tộc Barings đều đã cho Nga vay và không rút ra được, họ
đành giương mắt chứng kiến Ngân hàng Rothschild nuốt chửng khoản vay chiến
tranh trị giá 16 triệu bảng.
Chiến tranh Crimea - Trận Tchernaya (16 tháng 8 năm 1855) |
Nước Pháp
trong thời chiến đang hết sức đau đầu về vấn đề kinh tế, Napoléon III vội vàng
đưa ra một loạt các chính sách điều chỉnh lãi suất để kích thích kinh tế. Ngân
hàng gia tộc Rothschild chi nhánh Paris và gia tộc Hottinguer phối hợp với nhau
hỗ trợ chính sách kích thích tài chính trong cuộc giải cứu khủng hoảng kinh tế
của chính phủ, gạt gia tộc Bellella ra khỏi cuộc chơi. Do đó, khi Bộ Tài chính
Pháp phát hành trái phiếu chiến tranh Crimea quy mô lớn vào năm 1854 và 1855, Ngân
hàng Rothschild đương nhiên là lựa chọn hàng đầu. Lúc này gia tộc Bellella mới
phản ứng, họ dốc toàn lực giúp sức cho Napoléon III. Bộ trưởng Bộ Tài chính
Pháp nói với Napoléon III rằng thị trường nội địa Pháp gần như đã bão hòa với
trái phiếu chiến tranh, vì vậy Pháp chuyển phần lớn trái phiếu chiến tranh sang
London để phát hành. Ngân hàng Rothschild chi nhánh London sớm đã đón lõng,
thương vụ kinh doanh trái phiếu Pháp cứ thế rơi gọn vào túi họ. Gia tộc
Bellella không thể địch lại với một đối thủ mưu tính như thần như gia tộc Rothschild,
lại đành giương mắt chứng kiến Ngân hàng Rothschild chi nhánh Paris và chi
nhánh London "xơi sạch" thương vụ trái phiếu chiến tranh của Pháp.
Không phải là đối thủ với Rothschild ở Pháp, gia tộc Bellella nhanh chóng tìm đến Thổ Nhĩ Kỳ mong giành lấy thương vụ phát hành trái phiếu chiến tranh của Thổ Nhĩ Kỳ. Nào ngờ gia tộc Rothschild lại nhanh hơn một bước, họ đã sớm cử người đại diện đến Constantinople. Thương vụ trái phiếu chiến tranh Thổ Nhĩ Kỳ lại rơi về tay Ngân hàng Rothschild chi nhánh London. The times năm 1857 cho biết: "Ngân hàng Quốc gia Thổ Nhĩ Kỳ sắp trở thành một phần khác của Ngân hàng Rothschild".
Áo không trực
tiếp tham gia vào cuộc chiến ở Crimea, nhưng không đứng ngoài cuộc, họ dốc hết
quốc lực nhằm chiêu bình mãi mã chuẩn bị cho cuộc chiến, cuối cùng họ ép được
Nga phải rút quân khỏi sông Danube. Áo chưa kịp ăn mừng thì đã phát hiện ra
tình trạng tài chính của nước mình đã rơi vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng,
đồng tiền nội địa mất giá khủng khiếp. Bộ trưởng Bộ Tài chính Áo gửi thư khẩn cấp
cho James: "Trước khi đồng tiền của chúng tôi hoàn toàn biến thành giấy vụn,
chỉ có ngài mới có thể cứu chúng tôi". James hứa sẽ hợp tác với các chi
nhánh khác của Rothschild để cứu Áo, với điều kiện khoản vay ban đầu mà chính
phủ Áo đồng ý dành cho Fould sẽ phải chuyển lại cho Ngân hàng Rothschild, thế
là Fould món ngon dâng đến tận miệng mà cuối cùng lại bị đoạt mất.
Mức chi
tiêu của chính phủ Phổ tăng tới 45% trong giai đoạn chiến tranh, họ đã không
còn kham nổi nữa. Có Bismarck đứng ra điều phối, trái phiếu chiến tranh của Phổ
được giao lại hoàn toàn cho Ngân hàng Rothschild chi nhánh Frankfurt. Meyer
Carl Rothschild cũng được trao Huân chương Đại bàng đỏ của Phổ vì những đóng
góp xuất sắc của mình.
Chiến tranh
kéo dài đến năm 1856, các nước châu Âu gần như đồng thời trải qua một cuộc khủng
hoảng kinh tế nghiêm trọng, rất nhiều ngân hàng phá sản. Từ năm 1852 đến 1855,
tốc độ tăng chi tiêu công của các chính phủ là: 42% ở Áo, 68% ở Anh, 53% ở Pháp
và 88% ở Nga. Khấu hao nợ công là: 15% ở Anh, 15% ở Pháp, 24% ở Áo và 11% ở Phổ.
Nguồn vốn dành cho chiến tranh dần trở nên "thiếu máu", sau đó là
"khô máu", khi đó thì tất nhiên không thể đánh nhau được nữa. Chiến
tranh Crimea cuối cùng đã kết thúc.
Thực ra Ngân
hàng Rothschild không quan tâm đến việc thắng hay thua. Vào cuối những năm
1950, chính phủ Anh, Pháp, Thổ Nhĩ Kỳ, Áo và Phổ đều sử dụng một hoặc một số
ngân hàng của gia tộc Rothschild làm chủ nguồn tiền của mình. Ngân hàng
Rothschild cũng mạnh tay dằn mặt, tiêu diệt các đối thủ cả cũ lẫn mới trong
giai đoạn chiến tranh, và thế là chẳng ai còn dám động đến vị thế "đại ca
giang hồ" của họ trong lĩnh vực phát hành trái phiếu chính phủ.
Ngay cả vào
năm 1857, khi tất cả các ngân hàng không thể thoát khỏi tình cảnh phá sản, vẫn
chẳng có một chi nhánh nào của Ngân hàng Rothschild phải chịu thua lỗ. Tổn thất
lớn nhất chỉ là lợi nhuận giảm sút mà thôi.
Trích "Chương 3, Chiến tranh tiền tệ - phần 2 - Sự thống trị của quyền lực tài chính, Song Hong Bing"
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét