“Ngân hàng muốn giết tôi, nhưng tôi sẽ giết chết ngân hàng”
Ngày 30 tháng
1 năm 1835, Tổng thống Andrew Jackson đến Capital Hill tham dự tang lễ của một
nghị sĩ Quốc hội. Với hai khẩu súng đã được nạp đầy đạn dấu trong túi áo khoác,
Richard Laurence – một tay thợ sơn thất nghiệp đến từ Anh – đã lẻn theo Tổng thống Andrew Jackson. Khi
Tổng thống tiến vào phòng nghi thức tang lễ, Laurence vẫn còn cách Tổng thống một
khoảng cách khá xa. Hắn nhẫn nại chờ thời cơ tốt hơn để hành động. Sau khi nghi
thức kết thúc, hắn nấp vào giữa hai hàng cột, nơi mà hắn biết chắc chắn Tổng thống
phải đi qua. Vừa đúng lúc Tổng thống bước đến, Laurence từ phía sau cột xông
ra, chĩa súng vào Tổng thống và bóp cò. Nhưng rất may, viên đạn bị lép, vì thế Laurence
đã không thể hạ sát được Tổng thống. Khi đó, mọi người xung quanh đều hết sức
hoảng hốt. Nhưng vị Tổng thống 67 tuổi này vẫn còn tỏ ra bình tĩnh đối mặt với
tên sát thủ, và theo bản năng, ông đưa cây gậy lên để tự vệ. Liền đó, tên sát
thủ lại tiếp tục móc khẩu súng thứ hai ra và bóp cò, nhưng đạn vẫn bị lép. Đây
là Tổng thống Mỹ đầu tiên bị ám sát, và thật may mắn là ông đã thoát chết. Thông
thường, tỉ lệ cả hai khẩu súng lén đạn chỉ là 1/125.000 mà thôi.
Tên sát nhân 32 tuổi này tự xưng là người thừa kế
hợp pháp của Quốc vương Anh, và hắn cho rằng, Tổng thống Mỹ đã giết chết cha hắn,
lại còn cự tuyệt để hắn có được một khoản tiền lớn. Sau đó, tại tòa án, chỉ sau
năm phút thẩm tra, toàn đã phán quyết tên sát nhân này mắc bệnh tâm thần, nên
không truy cứu trách nhiệm hình sự đối với hắn.
Từ đó về sau, bệnh tâm thần trở thành cái cớ thích
hợp nhất để các sát thủ chạy tội.
Ngày 8 tháng 1 năm 1835, Tổng thống Jackson đã trả
xong khoản nợ cuối cùng của đất nước. Cuối tháng Giêng, tức là ngày 30 tháng 1,
vụ ám sát Tổng thống đã xảy ra. Liên quan đến tên hung thủ Richard Laurence,
trong cuốn sách của mình, Griffin đã viết rằng: “Tên sát thủ này hoặc là bị bệnh
tâm thần thật, hoặc là giả bệnh hòng thoát khỏi sự trừng trị nghiêm minh của pháp
luật. Sau này, hắn đã khua môi múa mép nói với người khác rằng hắn có mối quan
hệ mật thiết với những người có quyền thế ở châu Âu, và hắn đã được hứa là nếu
có bị bắt thì sẽ được bảo vệ.”
Ngày 8 tháng 6 năm 1845, Tổng thống Jackson qua đời,
Trên bia mộ của ông chỉ lưu lại một câu nói duy nhất, “Ta đã giết được ngân hàng.”
Ngân hàng Trung ương Mỹ lại một lần nữa bị vô hiệu
hóa, dẫn đến sự trả đũa nghiêm khắc từ phía Anh. Nước Anh lập tức đình chỉ các
khoản cho vay đối với Mỹ, trong đó có chiêu tận thu lượng cung ứng tiền vàng của
nước Mỹ. Dưới sự vận hành và điều khiển của gia tộc Rothschild, nền tài chính của
Anh khi đó đã có được lượng lưu thông tiền vàng với quy mô lớn nhất. Thông qua
các khoản tiền cho vay và sự vận hành của Ngân hàng Trung ương Mỹ, nền tài chính
Anh đã khống chế hoàn toàn việc cung ứng tiền tệ của Mỹ.
Sau khi đơn xin kéo dài thời hạn của Ngân hàng thứ
hai bị Tổng thống phủ quyết, Chủ tịch Ngân hàng thứ hai đã khởi động việc “phủ
quyết” đối với Tổng thống. Ngân hàng thứ hai tuyên bố lập tức thu hồi các khoản
đã cho vay, đình chỉ tất cả các khoản vay mới. Các ngân hàng chủ yếu ở châu Âu
do dòng họ Rothschild thao túng cũng đồng thời khống chế vòng quay lưu chuyển
tiền tệ của nước Mỹ, đẩy nước này rơi vào tình thế sụt giảm lượng lưu thông tiền
tệ “do con người gây ra” một cách nghiêm trọng, cuối cùng dẫn đến “cuộc khủng
hoảng năm 1837”, kinh tế Mỹ rơi vào tình trạng suy thoái nghiêm trọng trong suốt
hơn 5 năm với sức phá hoại lớn chưa từng thấy, gây nên một thời kỳ điêu tàn và
kéo dài mãi đến năm 1929.
“Cuộc khủng hoảng năm 1857” tiếp sau “cuộc khủng
hoảng năm 1837”, rồi “cuộc khủng hoảng 1907” một lần nữa đã xác nhận câu nói của
Rothschild: “Chỉ cần khống chế việc phát hành tiền tệ của một quốc gia thì tôi
không cần quan tâm rằng ai là kẻ đã đặt ra pháp luật.”
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 2.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét