Sự trở lại của ngân hàng quốc tế (1816 – 1832)
Sự chi
phối của các cơ cấu ngân hàng đối với ý thức nhân dân tất yếu sẽ bị phá vỡ, nếu
không thì sự chi phối này sẽ phá vỡ đất nước chúng ta – Thư của Jefferson gửi
cho Monroe (Tổng thống thứ 5 của Hoa Kỳ) – Năm 1815.
Andrew Jackson Tổng thống thứ 7 của Hoa Kỳ |
Ngân hàng thứ hai của Mỹ được cấp phép kinh doanh từ những năm 20 với tổng số vốn lên đến 35 triệu đô-la Mỹ, trong đó 80% vốn do tư nhân chiếm giữ, 20% vốn còn lại thuộc về Chính phủ. Và cũng giống như cơ cấu Ngân hàng thứ nhất, Rothschild là người nắm giữ quyền lực của Ngân hàng thứ hai.
Năm 1828, Andrew
Jackson tham gia tranh cử Tổng thống. Trong một lần phát biểu trước các ngân hàng,
ông đã không ngần ngại mà nói rằng: “Các ngài là một lũ rắn độc. Nhân danh Chúa,
nhất định tôi sẽ quét sạch các ngài. Nếu như người dân biết được sự khuất tất
trong hệ thống tiền tệ và hệ thống ngân hàng của chúng tôi thì ngay trước sáng
ngày mai sẽ nổ ra cuộc cách mạng.”
Khi được bầu
làm Tổng thống năm 1828, Andrew Jackson quyết tâm phế bỏ Ngân hàng thứ hai. Ông
chỉ ra rằng: “Nếu Quốc hội được Hiến pháp trao quyền phát hành tiền tệ, hãy để
cho Quốc hội thực thi quyền của mình và không được để quyền đó rơi vào tay bất
cứ cá nhân hay công ty nào.” Trong số 11.000 nhân viên đang làm việc cho chính
quyền liên bang, ông đã cho sa thải hơn 2.000 nhân viên có liên quan đến ngân hàng.
Năm 1832, Jackson
tham gia tranh cử nhiệm kỳ thứ hai. Nếu ông thắng cử, thì thời gian hoạt động của
Ngân hàng thứ hai sẽ kết thúc trong nhiệm kỳ tiếp theo của ông vào năm 1836. Mọi
người đều biết cảm tưởng của Tổng thống đối với Ngân hàng thứ hai. Và để tránh
tình trạng “đêm dài lắm mộng”, ngân hàng đã nghĩ cách để có được giấy phép kinh
doanh đặc biệt kéo dài thêm 20 năm nữa trước khi diễn ra cuộc bầu cử Tổng thống.
Đồng thời với việc này, các ngân hàng đã không tiếc chi ra khoản tiền 3 triệu đô-la
để ủng hộ cho quỹ tranh cử của Henry Clay – đối thủ của Tổng thống Jackson –
trong khi khẩu hiệu tranh cử của Jackson là “Có Jackson thì không có ngân hàng.”
Cuối cùng, Jackson đã giành thắng lợi với số phiếu áp đảo.
Tranh mô phỏng vụ ám sát Tổng thống Andrew Jackson |
Đề án kéo dài
thời hạn giấy phép kinh doanh ngân hàng đã được thông qua tại Thượng Nghị viện
với số phiếu 28/20, và vượt qua cửa Hạ Nghị viện với số phiếu 167/85. Ỷ vào sự
hậu thuẫn của đế quốc tài chính Rothschild hùng mạnh ở châu Âu, Biddle – Chủ tịch
Ngân hàng thứ hai – chẳng
coi Tổng thống ra gì. Trong khi thiên hạ bàn tán xôn xao rằng đề án kéo dài thời
hạn kinh doanh của ngân hàng sẽ bị Jackson phủ quyết, Biddle đã lên giọng tuyên
bố “Nếu ông ta phủ quyết đề án, tôi sẽ phủ quyết ông ta.”
Rố cục, Jackson đã phủ quyết không chút do dự đối
với đề án kéo dài thời hạn kinh doanh của Ngân hàng thứ hai. Ông còn lệnh cho Bộ
trưởng Tài chính lập tức yêu cầu các cơ quan dự trữ của Chính phủ rút ngay các
khoản tiền tiết kiệm từ tài khoản của Ngân hàng thứ hai, chuyển vào các tài khoản
của ngân hàng ở các bang. Ngày 8 tháng 1 năm 1835, Tổng thống Jackson đã trả xong
khoản nợ cuối cùng của đất nước. Đây là lần duy nhất trong lịch sử nước Mỹ, Chính
phủ đã giảm khoản nợ quốc gia xuống mức 0, đồng thời còn tạo ra một khoản thặng
dư trị giá 35 triệu đô-la Mỹ. Nhận xét về thành tựu vĩ đại này, các nhà sử học
cho rằng: “Đây là thành công xán lạn nhất đồng thời cũng là sự cống hiến quan
trọng nhất mà Tổng thống đã làm cho đất nước này.” Tờ Boston Post đã ví việc này
với sự kiện Chúa đuổi người cho vay tiền ra khỏi thánh đường vậy.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 2.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét