Kế hoạch B
Với sự sắp đặt
hết sức cơ mật và linh cảm nghề nghiệp vượt trội, các ông trùm ngân hàng ở đảo
Jekyll đã chuẩn bị sẵn hai kế hoạch. Kế hoạch thứ nhất chính là kế hoạch do Thượng
nghị sĩ Nelson Aldrich chủ trì, chịu trách nhiệm tấn công nghi binh, để thu hút
hỏa lực của phía phản đối, Đảng Cộng hòa là phe ủng hộ kế hoạch Aldrich. Một phương
án khác được gọi là “Kế hoạch B” mới là hướng tấn công chính thật sự, đây chính
là Đạo luật Cục Dự trữ Liên bang Mỹ sau này, còn Đảng Dân chủ là lực lượng ủng
hộ chủ yếu.
Thực ra, cả
hai kế hoạch này không có sự khác nhau về bản chất, chỉ có cách diễn đạt là khác
nhau mà thôi.
Cuộc tranh
cử Tổng thống cũng được phát triển xoay quanh hạt nhân này. Mối quan hệ giữa Thượng
nghị sĩ Aldrich với phố Wall
là chuyện ai ai cũng biết. Trong bầu không khí phản đối phố Wall mạnh mẽ phủ rộng
khắp nước, đạo luật cải cách tài chính do ông đề xuất tất nhiên là thất bại. Còn
Đảng Dân chủ rời xa trung tâm quyền lực đã lâu, luôn đóng vai phê phán kịch liệt
sự lũng đoạn tài chính. Thêm vào đó là hình ảnh tươi mới của Wilson. Tất cả những
điều này khiến cho Đạo luật Cục Dự trữ Liên bang Mỹ do Đảng Dân chủ ủng hộ có cơ
hội sẽ được thông qua. Bằng một thiết kế khéo léo tạo ra cuộc khủng hoảng năm 1907,
xuôi theo ý dân. Lúc này các nhà ngân hàng đã phải hy sinh Đảng Cộng hòa, và
chuyện ủng hộ Đảng Dân chủ tất nhiên là việc làm hết sức logic.
Để tiến thêm một bước trong việc mị dân, các nhà
tài phiệt ngân hàng đã sử dụng cao chiêu khiến cho hai đảng phái công kích lẩn
nhau. Thượng nghị sĩ Aldrich chủ trì phe chống đối, dùng những lời lẽ nghiêm khắc
chỉ trích đề án của Đảng Dân chủ vốn có ý thù địch với ngân hàng, và không có lợi
cho Chính phủ. Ông ta tuyên bố mọi chính sách tiền tệ pháp định quay lưng lại với
hệ thống bản vị vàng đều là thách thức nghiêm trọng đối với các nhà tài phiệt
ngân hàng. Tạp chí Nation ngày 23 tháng 10 năm 1908 đã đăng lời nhận xét
rằng: “Chế độ tiền tệ pháp định của Chính phủ không được bảo đảm bằng vàng mà
Ngài Aldrich phản đối cũng chính là kế hoạch do ông ta đề xuất năm 1908. Ông ta
nên biết rằng, trên thực tế Chính phủ không liên quan đến việc phát hành tiền tệ,
[các quy định đạo luật trong thảo luận] Ủy ban Cục Dự trữ Liên bang toàn quyền khống
chế việc phát hành tiền tệ.”
Sự chỉ trích của Đảng Dân chủ đối với đề án của Aldrich
cũng khiến thiên hạ hả hê. Họ cho rằng thứ mà Aldrich đang bảo vệ chính là lợi ích
và địa vị lũng đoạn tài chính của các nhà ngân hàng phố Wall, còn đề án Cục Dự
trữ Liên bang Mỹ do Đảng Dân chủ đề xuất là nhằm “xây dựng nên một hệ thống ngân
hàng trung ương hoàn mỹ phân quyền phân lập, các nhà ngân hàng đưa ra ý kiến
chuyên môn, khống chế lẫn nhau.” Do không am tường nhiều về công việc tài chính
nên Wilson tin rằng, phương án này đã phá tan sự lũng đoạn của các nhà ngân hàng
phố Wall đối với ngành tài chính.
Chính nhờ sự phản đối và chỉ trích kịch liệt của Aldrich
và Vanderlip cũng như phố Wall mà đạo luật Cục Dự trữ Liên bang Mỹ của Đảng Dân
chủ chiếm được thiện cảm của dân chúng.
Trích Song Hong Bing, Chiến Tranh Tiền Tệ Phần 1, Chương 3.
Đọc tiếp:
Nhận xét
Đăng nhận xét